Điền Viên Cẩm Tú

Đồng giường cộng chẩm


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa nghĩ tới một vài chuyện, không ngờ thời gian lại trôi nhanh như vậy. Trời vẫn còn tối, A La ngủ thêm một lúc đi.” Mạc Vân Thiên tùy ý nói, giọng điềm nhiên giống như đang nói về một chuyện rất đỗi bình thường, nhưng không khó làm người ta nhận ra hắn bảo bọc Tử La thế nào, Mạc Vân Thiên Bảo Tử La nằm xuống, sau đó đắp chăn cho nàng. “Vết thương còn có đau không?” Đắp chăn cẩn thận rồi Tử La, Mạc Vân Thiên đột nhiên hỏi.

“Không đau, thuốc của lão đại phu rất hiệu quả, nếu không đụng tới vết thương thì không đau nữa.” Tử La đáp.

“Vậy thì tốt.” “Mạc đại ca huynh đi ngủ một lát đi, trời còn chưa sáng mà!” Thấy Mạc Vân Thiên nói xong vẫn tiếp tục ngồi cạnh giường mình2không có ý muốn đi nghỉ, Tử La liền nói. “Không sao, đêm khuya rồi, giờ về lại làm phiền đến mấy người Ngũ thúc cũng không hay.” “Nhưng mà... nhưng mà Mạc đại ca cũng không thể ngồi đây cả đêm được.” Tử La nghe vậy nhăn mặt, nàng cũng không nỡ để Mạc Vân Thiên ngồi bên giường mình cả buổi tối. “Hay là Mạc đại ca lại đây ngủ đi, giường này lớn lắm, chăn cũng to nữa.” Tử La nghĩ một lát xong nói, nàng cảm thấy để Mạc Vân Thiên ngồi đây cả một buổi tối thật sự rất áy náy. Có điều nói xong nàng cũng thấy ngượng ngùng, nhưng nàng không hối hận vì đã nói như thế. Không hiểu tại sao đối với việc ngủ cùng giường với Mạc Vân Thiên, Tử La mặc dù hơi ngượng8ngùng nhưng cũng không hề phản cảm. Đến đây Tử Là mới ý thức được cảm giác của mình với Mạc Vân Thiên có gì đó khác lạ. Có vẻ nàng rất dễ dàng đón nhận những hành động thân thiết với Mạc Vân Thiên, hơn nữa cảm giác đều rất tự nhiên, không có một chút khó chịu. Tử La cũng không rõ tại sao mình lại có cảm giác thân thiết không muốn rời xa Mạc Vân Thiên đến vậy. Có lẽ vì nàng tin tưởng nhân phẩm của Mạc Vân Thiên, tin chắc rằng Mạc Vân Thiên sẽ không làm chuyện thương tổn nàng, cho nên khi ở bên Mạc Vân Thiên nàng không hề sợ hãi.

Có lẽ là thế, nhưng mà đây cũng không phải lần đầu tiên gần gũi với Mạc Vân Thiên như vậy, cũng chẳng có gì quá6mức. Tử La càng nghĩ càng cảm thấy ngủ cùng giường với Mạc Vân Thiên chỉ là chuyện bình thường mà thôi. “Cũng được.” Mạc Vân Thiên nghe Tử La nói cũng không ý kiến gì, nói xong liền tháo giày cởi áo khoác nằm xuống.

Tử La thấy vậy dịch vào trong, chia cho Mạc Vân Thiên một nửa chặn.

“Mạc đại ca có đủ chăn không?” Tử La không biết bên Mạc Vân Thiên có đủ chăn hay không liền hỏi, vừa hỏi vừa dồn chặn qua cho Mạc Vân Thiên. Mạc Vân Thiên cao to như vậy chắc chắn cần chăn nhiều hơn nàng. “Ừ, đủ rồi A La, đừng dồn chán qua nữa, cẩn thận gió lọt vào chăn bị lạnh.” Mạc Vân Thiên thấy động tác thân thiết của Tử La, trong lòng ấm áp. Nói xong liền ngăn Tử La lại,3sau đó đắp chăn cẩn thận cho nàng. Tử La thấy thái độ của Mạc Vân Thiên kiên quyết như vậy, nàng định ngồi dậy kiểm tra xem hắn có đủ chăn hay không lại bị hắn ngăn cản, đành nghe lời nằm xuống. “Mạc đại ca nếu thiếu thì nhớ phải kéo chăn đấy, chăn này lớn lắm.” Tử La nằm xuống vẫn không nhịn được nói.

“Ừ, A La ngủ đi.” Mạc Vân Thiên nói.

Tử La nghĩ Mạc Vân Thiên cơ thể cao lớn, nằm bên cạnh hắn cảm thấy rất an toàn. Hơn nữa có thêm Mạc Vân Thiên nằm chung, gió lạnh cũng bị hắn chặn bớt, trong chăn càng thêm ấm áp. Nàng thoải mái tới mức suýt nữa than lên.

Nghĩ vẩn vơ một lát Tử La lại buồn ngủ. Hơn nữa có Mạc Vân Thiên bên cạnh nên nàng càng5an tâm, nhanh chóng ngủ thiếp đi. Mạc Vân Thiên không nhanh chóng tiến vào mộng đẹp như Tử La, Tử La ngủ rồi hắn liền mở mắt ra, dịu dàng cưng chiều nhìn nàng.

“Nha đầu, làm sao bây giờ? Nàng như thể làm sao ta cam lòng được?” Một lúc lâu sau Mạc Vân Thiên nói khẽ.

Tử La cảm thấy giấc ngủ này vô cùng thoải mái, lần thứ hai tỉnh lại thì trời đã sáng. Sáng sớm tiết trời hơi lạnh nhưng không khí vô cùng trong lành, ánh mặt trời dịu dàng len qua cửa sổ, khiến khung cảnh càng thêm yên bình mà đong đầy sức sống. Tử La khẽ khàng ngồi dậy, thầy Mạc Vân Thiên bên cạnh vẫn còn say ngủ, chợt có cảm giác năm tháng an yên. Nhất thời nàng không nỡ phá hoại bầu không khí yên tĩnh này.

Thế là Tử La im lặng ngồi trên giường, ánh mắt chăm chú nhìn Mạc Vân Thiên ngủ say. Có điều Tử La không ý thức được ánh mắt nàng nhìn Mạc Vân Thiên si mê lưu luyến thế nào. Nàng chỉ cảm thấy dáng vẻ say ngủ của Mạc Vân Thiên khiến nàng không dời mắt được, nhìn Mạc Vân Thiên ngủ trong dịu dàng hơn ngày thường nhiều, lại càng đẹp trai hơn nữa.

“A La tỉnh rồi?” Dưới ánh mắt nóng bỏng của Tử La, Mạc Vân Thiên cũng không thể tiếp tục giả vờ ngủ được nữa, đành giả bộ mới tỉnh dậy. Thực ra ngay khi Tử La thức giấc thì Mạc Vân Thiên cũng tỉnh rồi. Ở trong quân đội nhiều năm khiến tình cảnh giác của hắn cao hơn người thường, người bên cạnh có động tĩnh làm sao hắn không phát hiện được chứ. Có điều hắn cảm nhận
được tiểu nha đầu cẩn thận nhẹ nhàng như thế thì biết nàng không muốn đánh thức hắn, nên hắn cũng không đành lòng phí hoài tâm ý của Tử La, đành tiếp tục giả vờ ngủ.

Sau đó thấy tiểu nha đầu tỉnh dậy cũng không xuống giường mà vẫn ngồi im như thế, Mạc Vân Thiên không nén nổi tò mò hé mắt nhìn Tử La mấy lần, mới phát hiện tiểu nha đầu đang si mê lưu luyến nhìn mình. Nhất thời tâm trạng của Mạc Vân Thiên trở nên phức tạp. Hắn mừng vì Tử La lưu luyến không muốn xa rời hắn, nhưng hắn cũng sợ không thể cho Tử La cuộc sống mà nàng mong muốn.

“À, chào buổi sáng Mạc đại ca!” Nghe tiếng Mạc Vân Thiên hỏi, Tử La cũng tỉnh táo lại nói với Mạc Vân Thiên.

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa. “Có việc gì?” Mạc Vân Thiên biết người đến là ai, nhưng không muốn Tử La bị lúng túng nên chủ động nói. Hắn cũng sợ tên ngốc Mạc Tam này hỏi hắn và Tử La đã dậy chưa.

“Gia, thời gian không còn sớm, chúng ta nên xuất phát thôi.” Mạc Tam ngoài cửa trả lời. “Ừm, chuẩn bị đồ rửa mặt, điểm tâm, lát ăn sáng xong thì xuất phát.” Mạc Vân Thiên nói.

“Vâng, gia!” Mạc Tam nghe xong liền đi. Tử La nghe tiếng bước chân Mạc Tam đi khỏi, trong lòng mới hết căng thẳng. Mặc dù nàng cảm thấy mình và Mạc Vân Thiên ở chung không có gì bất tiện hết, nhưng nếu để mấy người Mạc Tam biết nàng và Mạc Vân Thiên ngủ chung một phòng, nàng vẫn ngượng ngùng. Thế nên thấy Mạc Vân Thiên không để nàng lên tiếng, đuổi Mạc Tam đi rồi, nàng liền thở phào nhẹ nhõm. “A La, chúng ta dậy thôi, lát nữa còn phải quay về thôn Hòe Hoa, Tử Thụ bọn họ chắc sốt ruột lắm rồi.” Mạc Tam đi rồi, Mạc Vân Thiên liền quay lại nói với Tử La. Thấy khuôn mặt Tử La đỏ bừng, Mạc Vân Thiên cũng biết tiểu nha đầu sợ bị mấy người Mạc Tam phát hiện nên mới khó xử ngượng ngùng như thể. “A La, không sao đâu, mấy người Mạc Tam biết ta nghỉ ngơi ở đây, bọn họ cũng biết lời nào nên nói lời nào không mà.” Mạc Vân Thiên an ủi Tử La.

Đương nhiên Tử La hiểu ý Mạc Vân Thiên không muốn nàng lúng túng, cho dù mấy người Mạc Tam biết hôm qua bọn họ ngủ chung một giường thì cũng không dám nói trước mặt họ, cũng không dám trêu chọc gì chứ đừng nói tới chuyện bàn tán ra ngoài.

“Vâng, Mạc đại ca nói với Mạc Tam là hôm qua huynh ngủ muộn, nên mới...” “Nên mới cái gì?” Mạc Vân Thiên buồn cười hỏi Tử La.

“Không... Không có gì...” Bị Mạc Vân Thiên nói như thế, Tử La cũng cảm thấy ám muội, mặt càng nóng hơn.

“Chúng ta dậy mặc đồ, lát nữa ăn điểm tâm.” Thấy Tử La ngượng ngùng như thế, Mạc Vân Thiên mặc dù vui vẻ nhưng cũng không đành lòng để nàng lúng túng nữa, đành chuyển chủ đề.

“Vâng.” Quả nhiên nghe Mạc Vân Thiên nói vậy, Tử La cũng tỉnh táo lại, đứng dậy mặc quần áo. Chờ hai người chỉnh trang y phục xong xuôi, Mạc Vân Thiên nói: “A La ở trong phòng chờ một lát, ta đi bưng đồ rửa mặt vào.” Nói xong không đợi mấy người Mạc Tam bưng đồ vào, hắn đã đẩy cửa đi ra ngoài. Thấy thế trong lòng Tử La rất ấm áp. Nàng biết tâm ý của Mạc Vân Thiên, hắn sợ nàng gặp mấy người Mạc Tam sẽ lúng túng nên mới chủ động đi bưng đồ rửa mặt vào. Nghĩ tới đây, nhìn theo bóng lưng Mạc Vân Thiên đi khỏi, Tử La mỉm cười vui vẻ.

Chỉ một lát sau, Tử La mới chải tóc xong thì Mạc Vân Thiên bưng đồ rửa mặt vào.

Tử La và Mạc Vấn Thiên rửa mặt, ăn sáng xong, đoàn người xuất phát đi về thôn Hòe Hoa.

Mấy người Mạc Tam còn chuẩn bị xe ngựa cho nàng nữa. Lúc Tử La nhìn thấy xe ngựa thì hơi chần chừ. Nàng muốn cưỡi ngựa với Mạc Vân Thiên, nhưng lại không tiện nói.

“A La, phong cảnh buổi sáng không tồi, chúng ta cưỡi ngựa ngắm cảnh, lát nữa đến chợ thì A La lại ngồi xe ngựa, muội thấy thế nào?” Sao Mạc Vân Thiên không biết Tử La nghĩ gì kia chứ, hắn liền chủ động nói.

“Được ạ!” Nghe Mạc Vân Thiên nói vậy Tử La liền vui vẻ đồng ý ngay không chút do dự, nói xong mới ý thức được mình phản ứng quá nhanh thì không khỏi thẹn thùng, không nhịn được lén nhìn mấy người Dung Ngũ thúc, Mạc Tam bên cạnh. Thấy bọn họ có vẻ bận rộn làm việc mà không chú ý đến, lúc này nàng mới yên tâm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện