*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vì thế, Tử La lại khó xử: “Nhưng hôm nay A La mất tích lâu như thế, chắc trong nhà hoảng lắm, hay chúng ta về nhà trước đi?”
Suốt quãng đường này Mạc Vân Thiên vẫn luôn chú ý tới tình huống của Tử La. Huống chi hắn lại có khả năng quan sát nhạy bén, nên những biến hoá cảm xúc của Tử La sau khi nghe hắn nói hắn đều nhìn thấy hết.
Rõ ràng hắn thấy được lúc Tử La nghe hắn nói tới điền trang ở một đêm thì trong mắt lộ ra nét vui mừng, sau đấy nàng muốn báo bình an cho nhà nên lại khó xử. Tiểu nha đầu chắc cũng thích ở chung với mình nhỉ, Mạc Vân Thiên nghĩ. Nghĩ vậy, lòng Mạc Vân Thiên nhịn không được mà cảm thấy ngọt ngào, nhưng nghĩ tới những gì có thể xảy ra trong2tương lai, hắn lại nhíu mày. “Không có việc gì, ta đã cho người truyền tin cho bọn Tử Thụ rồi, sáng mai chúng ta lại về.” Áp cảm xúc trong lòng xuống, Mạc Vân Thiên trấn an Tử La.
Vốn dĩ Tử La đã muốn đi theo Mạc Vân Thiên đến điển trang, giờ nghe Mạc Vân Thiên nói thế, chần chừ và lo lắng trong lòng nàng cũng không còn nữa, lập tức gật đầu đồng ý đi điền trang.
Dọc theo đường đi, Mạc Vân Thiên ôm Tử La, cảm giác được nhiệt độ từ trên người Tử La truyền đến, hắn thấy lòng mình khó mà bình tĩnh nổi. Biến thành, rồi triều đình cùng những mưa mưa gió gió đó như đã cách hắn xa lắm rồi...
Lúc này, Mạc Vân Thiên chỉ mong con đường này không có kết thúc, bọn họ cứ luôn đi mãi như vậy...8Nhưng hiện thực đương nhiên sẽ không để như vậy, chưa nói đến chuyện điền trang cách nơi đây không xa, Mạc Vân Thiên cũng không nỡ để Tử La bị lạnh, tuy là hắn quấn Tử La kín mít rồi. Dù Mạc Vân Thiên có lưu luyến khoảng thời gian yên bình hiếm hoi này đến thế nào, thì chưa đến nửa canh giờ họ đã đến được điền trang trong lời Mạc Vân Thiên.
Tử La cùng Mạc Vân Thiên đi vào điền trang xong lập tức có người bước ra tiếp, xem bộ dạng của bọn họ hẳn cũng là tâm phúc của Mạc Vân Thiên. Sau khi xuống ngựa, Tử La vẫn bị Mạc Vân Thiên ôm suốt quãng đường bể thẳng vào một gian phòng. Lúc bọn họ đi vào nhà cũng đã thấy một lão đại phu khoảng sáu mươi tuổi. Thấy Mạc Vân Thiên bế6Tử La vào liền lập tức đi theo.
Tiếp theo, lão đại phu kia kiểm tra toàn thân Tử La từ trên xuống dưới trong sự thúc giục của Dung Ngũ thúc. “Tam tiểu thư không có vấn đề gì cả, vết thương trên tay chỉ là vết thương ngoài da thôi, bôi thuốc mỡ mấy mấy hôm là tốt thôi, đến cái sẹo cũng không có.”
Lão đại phu kia kiểm tra cho Tử La xong, nói xong ông lấy một lọ thuốc mỡ từ trong hòm thuốc ra, sau đó nói lại cách dùng một cách cẩn thận cho Mạc Vân Thiên, bàn giao xong thì ngáp liên mồm bước ra cửa.
“Ngũ thúc, đi tiễn Ngô lão đại phu đi.” Mạc Vân Thiên nói với Mạc Ngũ thúc đang đứng một bên, nói xong lại nhìn mấy người Mạc Tam, Mạc Tử, còn cả Dung Nam vừa theo hắn vào nữa.
Dung3Ngũ thúc thấy thể hiểu ngay, hà hà, thiếu chủ nhà hắn ngại đám quê mùa bọn hắn đứng đây gây chướng mắt. Nói cũng phải, tuy đám quê mùa bọn hắn không có nhiều lễ nghi nam nữ như người ở đây, nhưng giờ họ cũng rõ là mình đang ngăn trở thiểu chủ bồi dưỡng cảm tình với thiếu phu nhân tương lai. Hơn nữa bọn hắn cũng cảm thấy mấy tên đàn ông ngồi đây cũng không thích hợp. Vì thế, Dung Ngũ thúc hạ quyết tâm, không quan tâm đến mấy đứa Mạc Tam hóng hớt trong phòng, nói: “Mạc Tam, các ngươi đi ra đây với ta, Ngũ thúc có chuyện cần sai các ngươi đi làm.” Nói xong hắn tự mình ra ngoài trước. Hai người Mạc Tử, Dung Nam cũng thức thời, không nói lời vô nghĩa nào bước ra luôn, chỉ có Mạc5Tam vẫn muốn nói thêm đôi câu với Tử La, nhưng hắn chưa kịp hỏi đã bị Mạc Tử nhanh tay lẹ mắt kéo xuống.
“Ai da, Ngũ thúc, già như ngài giờ này còn chuyện gì nữa? Ta còn chưa kịp nói vài câu với thiếu phu nhân tương lai mà, lâu lắm rồi chúng ta đâu có gặp thiếu phu nhân.” Sau khi ra ngoài, Mạc Tam bất mãn oán giận với Dung Ngũ thúc, nói xong thì trừng mắt nhìn Mạc Tứ vừa kéo hắn ra ngoài.
“Hơ hơ, ta nói này lão Tam, sau người vẫn ngu vậy, đây là lúc gia ở cùng với thiếu phu nhân. Khó có lúc gia và thiếu phu nhân gặp nhau, sao ngươi chả có chút xấu hổ nào mà ngồi đó vướng chân vướng tay thế? Cẩn thận gia không vui thì người đẹp mặt.” Không đợi tên hũ nút Mạc Tử nói chuyện, Dung Nam đã lên tiếng hóm hỉnh.
Quả nhiên Mạc Tam vừa nghe xong mặt cứng đờ, nhưng sau đấy hắn nghĩ đến điều gì lại hớn hở, đến gần Dung Nam cười trêu nói: “Hì hì, ta nói này Nam lão đệ, ngươi cũng đừng nói ta, bản thân ngươi cứ tự quan tâm mình trước đi, lần này thiếu phu nhân gặp chuyện trên địa bàn của ngươi đó!” Nói xong lập tức vui sướng khi thấy người gặp hoạ.
Nhưng mà, Mạc Tam còn chưa kịp vui sướng vì mình thông minh được một lần, đắc chí vì có cơ hội công
kích người ta thì đã nghe được lời Dung Nam nói, cả người thấy khó chịu.
“Cũng đúng nhỉ.” Dung Nam trả lời Mạc Tam xong, sau đó cố ý làm ra vẻ đáng thương nói với Dung Ngũ thúc: “Ai! Ngũ thúc, lần này chúng ta thất trách thật mà, lát nữa chúng ta chủ động đi lãnh phạt đi.” Mạc Tam nghe Dung Nam lại còn kéo cả Dung Ngũ thúc vào, giật mình, không ngờ lại nhanh trí đột xuất: “Ai da, ta nhớ ra rồi, chuyện gia sai ta đi làm ta vẫn chưa làm xong, giờ ta đi sắp xếp người đi làm đây.”
“Chạy nhanh thật!” Ngô lão đại phu đi trước thấy thế lắc đầu, rõ ràng rất quen thuộc với tính cách đám Mạc Tam.
Sau khi đám người Dung Ngũ thúc rời khỏi, trong phòng chỉ còn hai người Tử La và Mạc Vân Thiên. “A La chịu đựng chút, ta giúp muội xử lý vết thương trên tay.” Mạc Vân Thiên không đợi Tử La phản ứng lại đã nghiêm túc xử lý vết thương trên tay nàng, sau đó lại cẩn thận bôi thuốc.
Một loạt động tác từ đầu tới cuối đều rất nhẹ nhàng, thậm chí Tử La còn có ảo giác, Mạc Vân Thiên coi nàng là trân bảo quý giá nhất trên đời. Loại yêu thương từ đáy lòng này khiến hai mắt nàng phiếm đỏ.
“Mạc đại ca tốt với A La quá!” Thấy cuối cùng Mạc Vân Thiên cũng buông tay nàng ra, Tử La không nhịn được lên tiếng.
Nói xong, Tử La thấy Mạc Vân Thiên nở một nụ cười hiếm hoi.
Mạc Vân Thiên cười cực kỳ quyến rũ, Tử La nhìn mà choáng váng. Dưới cơn xúc động nàng cười ngây ngô hỏi: “Mạc đại ca huynh cười hả?”
“Nha đầu ngốc!” Nghe những lời ngây thơ Tử La nói, Mạc Vân Thiên nhịn không được lại cười thêm lần nữa, cảm thán ra tiếng. “A La đầu có ngốc!” Tử La nghe Mạc Vân Thiên nói vậy thì phản bác theo bản năng.
“Rồi rồi, A La nhà chúng ta không ngốc. A La nhà chúng ta là cô nương thông minh nhất, tốt bụng nhất, đẹp nhất.” Mạc Vân Thiên cảm thấy mình đang bị Tử La chọc cười, khó có lúc hắn cười thoải mái như vậy.
Tử La thấy Mạc Vân Thiên hôm nay lại hiếm hoi nở nụ cười, giờ còn cười thoải mái như thế, không khỏi thấy não mình chạy chậm mấy giây, ngẩn ngơ nhìn Mạc Vân Thiên.
“Được, A La nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta xuất phát sớm.” Mạc Vân Thiên trìu mến sờ đầu nàng, sau đó cẩn thận ôm Tử La lên giường, đắp chăn cho nàng. “Hôm nay A La ngủ một giấc cho ngon, Mạc đại ca đi trước đây.” Mạc Vân Thiên nói xong xoay người rời đi. Lúc này Tử La đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng đêm nay vẫn bị hành động của Thân Diệc Phàm làm cho sợ hết hồn, giờ thấy người mang lại cảm giác an toàn cho mình rời đi mất, lòng nàng chợt hoảng hốt. “Mạc đại ca đừng đi được không?” Thấy Mạc Vân Thiên muốn đi, dưới cơn nóng vội, Tử La theo bản năng kéo tay Mạc Vân Thiên lại, nhưng sau đó nàng nhận ra mình đang làm gì, mặt đỏ bừng. Triều đại này làm gì có nữ tử nào chưa lập ra đình lại lỗ mãng như thế, chủ động rủ đàn ông ngủ lại.
Tử La tỏ vẻ bản thân nàng cũng bị hành động ngu ngốc của mình dọa khóc rồi, suýt thì nước mắt giàn giụa.
Sợ Mạc Vân Thiên coi nàng là nữ tử không biết xấu hổ, Tử La vội biện giải cho bản thân.
“Được thôi.”
Nhưng Tử La vừa định nói nàng chỉ nói đùa thôi, trên đầu truyền đến một tiếng khẳng định của Mạc Vân Thiên.
Nhất thời, Tử La có chút trợn mắt há mồm: “Mạc đại ca, A La chỉ...”
“Không có việc gì đâu, Mạc đại ca ở đây với A La.” Mạc Vân Thiên dịu dàng xoa đầu Tử La.
“Nhưng...”
Tử La còn định nói gì, nhưng Mạc Vân Thiên lại cắt lời nàng: “A La ngủ đi, Mạc đại ca ngồi cạnh muội, cứ an tâm ngủ đi.” Có lẽ do Mạc Vân Thiên nói dịu dàng quá, tốt đẹp quá hay do Tử La nhớ nhung quá, không muốn rời xa Mạc Vân Thiên, nàng ngẩn ngơ gật đầu. Có Mạc Vân Thiên ở đây, đương nhiên Tử La cực kỳ an tâm, nhưng sau đó nàng lại bắt đầu lo lắng, đau lòng vì Mạc Vân Thiên.
“Mạc đại ca, nếu không thì lát nữa A La ngủ rồi thì huynh cũng nghỉ ngơi đi, không lại mệt.”
“Ừ, Mạc đại ca chờ A La ngủ rồi đi nghỉ, A La mau ngủ đi.” Vì để Tử La yên tâm, Mạc Vân Thiên nghe lời.
“Da!”
Tử La nghe vậy cuối cùng cũng nhắm mắt lại. Biết có Mạc Vân Thiên ở bên, Tử La cảm thấy thật an tâm. Hơn nữa hôm nay đã lo lắng hãi hùng cả một ngày nên chẳng mấy chốc nàng đã rơi vào mộng đẹp. Mạc Vân Thiên nhìn Tử La ngủ ngon lành, lòng mềm nhũn. Tử La ngủ rồi hắn cũng không rời đi như đã nói, mà tiếp tục canh giữ bên mép giường của Tử La.