Tử La nghe được lý do thoái thác của mấy huynh đệ Tử Thụ xong, tuy vẫn hoài nghi khi thấy bọn họ không chút hoang mang nào về việc hôn nhân, nhưng như vậy cũng hợp ý nàng nên thật ra Tử La lại thấy vui. Hơn nữa
nàng cũng biết các ca ca đều toàn tâm toàn ý muốn tốt cho nàng, nên cũng không suy nghĩ nhiều về việc này nữa.
Đã không còn lời đồn nữa, cũng không còn áp lực phải gả chồng, Tử La cảm thấy mấy ngày gần đây trôi qua2thật dễ chịu. Nhưng ngày vui qua nhanh, đảo mắt đã sắp tới Trừ Tịch và năm mới.
Lấy địa vị bây giờ của nhà Tử La các nàng, nhà cần tới thăm trong năm mới càng nhiều.
Vì thế từ hai mươi tháng Chạp trở đi, việc cần làm trong nhà Tử La nhiều lắm.
Đầu tiên, huynh muội Tử La phải chải chuốt lại sổ sách ghi chép của mấy mối buôn bán, việc này không thể kéo dài. Hơn nữa bọn họ còn phải lo liệu trước một số biến động và kế hoạch làm ăn8trong năm tiếp theo. Bởi vậy, lượng công việc rất lớn, những năm vừa rồi đều do chủ yếu là Tử Thụ, Tử Hiên vội vã, còn Tử La và Tiểu Lục chỉ ngẫu nhiên nhìn xem có gì giúp được, hay có ý kiến hay thì nói với Tử Thụ, Tử Hiên là được.
Mà giờ Tử Thụ, Tử Hiên phải chuẩn bị cho kỳ thi Hương sang năm. Độ cạnh tranh của kỳ thi Hương cao hơn nhiều so với thị Tú tài, dù hai người họ biết thực lực của mình không tầm thường,6nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bọn họ không dám sơ ý. Huống hồ ai cũng muốn tranh đua vì nhà mình, làm chỗ dựa trong tương lai cho Tử La.
Cho nên bây giờ hai người họ gần như tiến vào trạng thái vùi đầu khổ học, đến Dư Hoa cũng tiện tay cầm theo không ít bài tập cũ cho bọn họ làm. Nói tóm lại trước khi kỳ thi cử nhân diễn ra, bọn họ không dám thiểu cảnh giác.
Nhưng Tử Thụ, Tử Hiên đã vội vàng ôn tập cho kỳ thi3Hương, vậy nên bọn họ không còn đủ thời gian lo liệu việc làm ăn trong nhà. Vì thế nên Tử La và Tiểu Lục đều ôm hết những việc này.
Tử Thụ, Tử Hiên biết trước giờ Tử La rất thông minh, mấy năm nay nàng kinh doanh Thải Y Các với Tử Vi, Tử Đào rất khá, tính sổ, kết toán có khi còn hơn hai huynh đệ họ, càng không cần phải nói trước đó nàng còn hợp tác làm chuỗi cửa hàn đồ chơi Như Ý và chuỗi khách điểm Cẩm Tú với5Thận Diệc Phàm.
Những cái này có lẽ người ngoài không biết, nhưng bọn họ lại biết được. Hai việc làm ăn lớn này chủ yếu đều do Tử La đưa ra ý kiến, mà thành công như người ta thấy bây giờ đều do Tử La đưa ra rất nhiều ý tưởng hữu hiệu. Mà mỗi lần đều khiển cửa hàng trong nhà tiến thêm một bước.
Nên sổ sách có Tử La xem, còn cả kế hoạch năm sau do Tử La trù liệu, Tử Thụ, Tử Hiên vô cùng yên tâm.
Còn Tiểu Lục ấy à, lúc trước thì vì còn nhỏ nên việc buôn bán trong nhà cậu không nhúng tay. Nhưng gần hai năm nay, đặc biệt là sau khi cậu thi đậu tú tài, Tử Thụ, Tử Hiên bắt đầu bồi dưỡng cho cậu học cách quản lý buôn bán trong nhà.
Vốn dĩ Tiểu Lục rất thông minh, có rất nhiều việc bọn Tử Thụ chỉ cần nói qua là cậu học một suy ra ba, vì thế giờ để cậu quản lý những việc làm ăn đó rất thuận buồm xuôi gió.
Việc buôn bán trong nhà có Tử La, Tiểu Lục lo, Tử Thụ, Tử Hiên không còn gì phải lo lắng.
Nhưng ngoài chuyện buôn bán cần lo, nhà các nàng còn phải chuẩn bị quà năm mới cho các nhà. Mà tới hôm nay, số nhà các nàng cần tới không ít, cho nên đây cũng là một lượng công việc cực kỳ khổng lồ.
Mà lúc này Xuân Hoa, Hạ Hà, Cảnh Nhất liền giúp được một tay. Vì thế, quà năm mới đưa tặng các nhà đều do Xuân Hoa, Hạ Hà, Cảnh Nhất đi xử lý, cuối cùng đưa cho Tử La xem qua, thấy có gì không cùng quan điểm thì điều chỉnh lại.
Mấy ngày nay huynh muội Tử La đều sống qua trong những ngày bận bịu mà thú vị. Tử Thụ và Tử Hiên vội học để đi thi, Tử La và Tiểu Lục tính sổ, thương lượng kế hoạch buôn bán sang năm, còn đám Xuân Hoa thì vội lo việc qua lại với các nhà. Có thể nói làm hết khả năng của mình, tuy bận nhưng tinh thần mọi người đều rất ổn.
Quà năm mới có thể để bọn Xuân Hoa chuẩn bị, nhưng những nhà thân thiết vẫn cần mấy người Tử La tự mình đưa, như vậy mới có thành ý.
Vì thế nên dù Tử Thụ, Tử Hiên có bận học, nhưng việc đưa quà năm mới bọn họ vẫn dành thời gian tự đưa đi. Đầu tiên huynh muội Tử La đưa qua tới cho Lưu Hoành, Chu Viễn, Chung Vạn Niên, đó là những nhà có quan hệ tốt nhất, gần gũi nhất. Sau đó là đưa tới những nhà có quan hệ tốt trong thôn.
Vì thể hiện huynh muội các nàng không quên ơn, quà năm mới cho người trong thôn đều do hai huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên tự mình đưa. Hôm nay, hai người Tử Thụ, Tử Hiên mang theo Cảnh Nhất, Cảnh Nhị bắt đầu đi tặng quà năm mới cho các nhà trong thôn.
Đầu tiên, huynh đệ Tử Thụ đi vào nhà thôn trưởng. Mấy năm nay, cuộc sống của người trong thôn được nhà Tử La cung cấp nhiều cơ hội việc làm, cơ hội kiếm ăn nên trôi qua rất tốt, mà nhà thôn trưởng mấy năm nay vì có Trần Thiệu Thanh có thành tựu trong khoa cử nên còn tốt hơn.
Mấy năm trước Trần Thiệu Thanh đã thi được cử nhân, mấy năm nay đi học ở thư viện Thanh Phong nổi tiếng nhất phủ thành.
Khi đó, Trần Thiện Thanh là người đầu tiên trong thôn Hòe Hoa bọn họ thi đậu cử nhân nên rất vẻ vang. Tuy xếp hạng của hắn trong kỳ thi Hương không xuất sắc bằng các bạn đồng trang lứa, chỉ trúng mà thôi, nhưng hắn cũng đã là nhân vật trước mặt đỗ cử nhân ngoài thúc thúc của Trần Mỹ Mỹ, viện trưởng thư viện Cổ Thủy, cùng hậu bối của hai lão
tiên sinh khác trong trấn Cổ Thủy.
Thế nên, có thể nói Trần Thiệu Thanh là một người có tiếng trong thôn Hòe Hoa các nàng. Hiện tại, nhà thôn trưởng tuy không có tiền bằng nhà Tử La, nhưng cuộc sống hằng ngày tốt hơn các thôn dân khác rất nhiều.
Huynh muội Tử La đều là người biết báo ân. Mấy năm nay tuy nhà các nàng ngày càng tốt lên, dần dần tạo thành khoảng cách với người trong thôn. Không biết từ khi nào người trong thôn cũng bắt đầu gọi huynh muội các nàng là thiếu gia, tiểu thư giống người bên ngoài. Nhưng huynh muội Tử La vẫn chưa bao giờ quên những người trong thôn năm đó từng giúp huynh muội nàng, thế nên bọn họ luôn đối xử với người trong thôn rất hoà khí, mà đối với những người đã từng giúp huynh muội nàng thì càng cảm kích.
Cho nên huynh muội Tử La càng không quên thôn trưởng gia gia năm đó từng trợ giúp huynh muội nàng vô số lần, cũng phán xử rất nhiều lần. Đám người Tử Thụ, Tử Hiên đi đến trước sân viên nhà thôn trưởng, Tử Thụ tự mình bước lên gõ cửa, người ra mở cửa cho bọn họ chính là Trần nãi nãi nay đã hơn sáu mươi tuổi.
“Chúng cháu chào Trần nãi nãi.” Tử Thụ, Tử Hiên thấy người ra mở là Trần nãi nãi, đều cung kính chào hỏi.
“Tốt, tốt lắm, là Thụ ca nhi, Hiên ca nhi tới đó à, hai đứa mau vào, mau vào đi!” Trần nãi nãi thấy hai huynh đệ Tử Thụ vẫn lễ phép cung kính, trước sau như một, bà cười tươi như hoa, nói xong lập tức nhiệt tình tiếp đón hai người vào nhà.
Dưới sự nhiệt tình của Trần nãi nãi, Tử Thụ, Tử Hiên đi vào trong sân. Trần nãi nãi thấy cảnh Nhất, Cảnh Nhị đứng sau hai người họ cầm theo không ít quà, lập tức liên mồm nói đám Tử Thụ khách khí quá.
Lúc này Trần thôn trưởng cũng bước từ phòng khách đi ra, nhìn thấy người đến là đám Tử Thụ, Tử Hiên thì phản ứng y như Trần nãi nãi, thậm chí còn nhiệt tình hơn chứ chẳng kém chút nào, tiếp đón Tử Thụ Tử Hiên vào trong nhà, vừa đi vừa cười nói: “Thụ ca nhi, hai đứa tới đúng lúc quá, tối hôm qua Thanh ca nhi cũng vừa về nhà, mấy người đọc sách các cháu có thể chuyện trò với nhau rồi.”
“Mẹ Thanh ca nhi, con đi xem Thanh ca nhi còn thức không, lát bảo nó ra trò chuyện với Thụ ca nhi, Hiện ca nhi này.” Trần thôn trưởng đưa bọn họ đến phòng khách ngồi, nhìn thấy Trần Cao thị trước cửa liền hổ một tiếng. Mấy năm nay Trần Cao thị vì có nhi tử biết phấn đấu, nữ nhi lại gả cho một nhà không tệ lắm nên có thể nói là bước đi cũng ngẩng đầu ưỡn ngực. Hơn nữa cách làm người cũng ngày càng cao ngạo, nói chung là cảm thấy mình hơn người trong thôn một bậc. Bà ta chướng mắt đám phụ nhân trong thôn, cũng khinh thường không thèm nói chuyện với người ta. Có khi người ta chào hỏi bà ta còn ra vẻ xa lánh, đúng kiểu chướng mắt người ta.
Bà ta ra vẻ ta đây như vậy, đương nhiên người trong thôn nhìn cũng không thoải mái trong lòng. Nhưng ai bảo người ta có con trai biết giỏi giang, con gái gả cho cử nhân, nhà chồng còn là thư hương thế gia chứ. Vậy nên mọi người cũng không dám nói lung tung về Trần Cao thị, nhưng vẫn có chút khó chịu trong lòng.
Trần Cao thị cao ngạo, người trong thôn đương nhiên cũng sẽ không vội vàng đi lên lấy lòng bà ta, vì thế nhất thời Trần Cao Thị ở thôn nhưng không có ai để nói chuyện. Sau đấy, không biết vì sao Trần Cao thị lại thân thiết với Đông Hoàng thị. Hai người ở trong thôn đều có con là cử nhân, tú tài. Hai người đều cảm giác được sự ưu tú không giống người thường nên tự xưng là những phụ nhân có thân phận cao quý nhất thôn Hòe Hoa, không giống những phụ nhân khác. Hoạt động hằng ngày càng đắc tội nhiều người, thậm chí đến cả huynh muội Tử La cũng từng nghe việc này rồi.
Mà Trần Cao thị và Đông Hoàng thị qua lại gần gũi với nhau, bà ta cũng nghe được kha khá chuyện linh tinh về mấy huynh muội Tử La từ Đông Hoàng thị, hơn nữa bà ta còn đỏ mắt vì nhà huynh muội Tử La lúc nào cũng chèn ép nhà bà ta, khiến bà ta ít được hâm mộ hơn. Vốn dĩ bà ta khinh thường mấy huynh muội Tử La, cho nên dần dần địch ý càng sâu. Thậm chí khoảng thời gian trước Tử La bị lời đồn quản thân, bà ta còn làm trò trước mặt người trong thôn nói Tử La sai, vừa nhìn đã biết Tử La là đứa không an phận.
Lúc ấy người ở đó có không ít người nịnh nọt phụ hoạ theo bà ta, còn những nhà phúc hậu thì không hùa theo, nhưng ngại thân phận bà ta nên không dám nói gì. Mà qua những lời Trần Cao thị nói, những nhà trong thôn có thái độ bất mãn với nhà Tử La càng không sợ hãi, khiến những lời đồn vớ vẩn về Tử La lại nổi như cồn trong thôn. Đương nhiên huynh muội Tử La biết việc này. Bọn Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục tức mãi không ngừng, nhưng nể mặt Trần thôn Trưởng và Trần nãi nãi mới không tìm Trần Cao thị cãi lý. Sau lại nghe nói Trần thôn trưởng và việc này mà mắng Trần Cao thị một trận, như thế Trần Cao thị mới không dám ra ngoài nói linh tinh về huynh muội Tử La nữa. Huynh muội Tử La thấy thế nên không tiện tới tìm bà ta tính sổ. Lúc này, bọn Tử Thụ, Tử Hiên nhìn thấy Trần Cao thì đương nhiên là bực trong lòng, nhưng lấy độ trầm ổn hiện tại của bọn họ, bọn họ vẫn giấu kín bất mãn trong lòng không để lộ ra chút nào.