Điền Viên Cẩm Tú

Mưu kế của tô sở nguyệt


trước sau

“Bẩm thiếu gia, những quà tặng này đúng là nhà Đổng Đại thiếu gia sai người đưa tới.” Một gã sai vặt thấy vậy liền cung kính trả lời.

“Người đưa quà đến đâu?” Thân Diệc Phàm nghe thể càng thêm vui vẻ, hưng phấn hỏi.

“Chuyện này...”

Gã sai2vặt thoáng lúng túng, nhưng trước mặt Thân Diệc Phàm không dám không trả lời, “Gã sai vặt mang quà đến đã đi rồi ạ.” Nói xong cẩn thận lén nhìn sắc mặt Thân Diệc Phàm. Cả biệt viện Thân gia không ai không biết Thân Diệc8Phàm thích Đổng Tam tiểu thư, mà gần đây lại có mâu thuẫn với mấy huynh muội Đổng gia. Lễ tết năm nay Thân Diệc Phàm và Thân Trịnh thị, Thân Uyển Nhi sai người tặng rất nhiều quà, bọn họ đều biết đây là Thân Diệc6Phàm đang cố gắng cứu vãn quan hệ với nhà Tử La, còn căn dặn bọn họ nếu người nhà Tử La đến thì phải lập tức báo cho hắn.

Mà khi người nhà Tử La mang quà đến thì bọn họ lập tức cử người đi báo3cho Thân Diệc Phàm, nhưng mà gã sai vặt mang quà đến xong liền đi ngay, bọn họ không giữ chân được. “Chỉ có gã sai vặt mang quà đến sao? Huynh đệ Tử Thụ không đến à?” Thân Diệc Phàm nghe vậy không nhịn được thất5vọng, nhưng vẫn chưa bỏ ý định, tiếp tục hỏi.

“Không... Không có...” Biết đáp án này không thể khiến Thân Diệc Phàm hài lòng nhưng lại không thể không trả lời, gã sai vặt đành nhắm mắt nói.

“Vậy huynh đệ Tử Thụ có nhắn gì cho ta không?” Thân Diệc Phàm vẫn chưa từ bỏ. “Không...” Gã sai vặt kia nói xong chỉ lo Thận Diệc Phàm nổi giận, không nhịn được lén nhìn phản ứng của Thân Diệc Phàm, người run rẩy.

Những gã sai vặt, nha hoàn, bà tử khác cũng nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc, chỉ sợ Thân Diệc Phàm sẽ trút giận lên bọn họ. Thân Diệc Phàm lúc này vô cùng thất vọng, cũng muốn trút giận lên những người xung quanh, nhưng nghĩ một lát rồi thôi. Tử La bọn họ muốn tránh mặt hắn, cho dù những người này cố giữ gã sai vặt đưa quà đến thì cũng chẳng có tác dụng gì. Thân Diệc Phàm thở dài một tiếng, không nói gì nữa trở về, những người trong viện thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

“Ngọc Chi, hôm qua có phải con nhóc quê mùa Đổng Tử La đưa quà năm mới đến cho biểu ca phải không?” Tô Sở Nguyệt thỉnh an Thân lão bà xong, sau khi trở về phòng thì cho nha hoàn lui xuống, chỉ để đại nha hoàn Ngọc Chi ở lại, nghĩ tới trên đường về nghe mấy nha hoàn, bà tử kia nói liền hỏi Ngọc Chi.

“Vâng, thưa tiểu thư. Mấy bà tử chúng ta thu mua được nói vậy, có điều hôm qua tiểu thư đi về quá muộn, những bà tử đó không thể đến đây báo tin cho tiểu thư. Hôm nay lúc tiểu thư đi thỉnh an lão phu nhân thì Mã bà bà mới đến đây nói với nô tỳ.”

“Có điều tiểu thư không cần phải lo lắng chuyện này đâu ạ, Mã bà bà kia nói hôm qua Đổng gia chỉ là phái hai gã sai vặt đưa quà đến, hơn nữa nghe nói những quà cáp đó rất bình thường, xem ra nhà họ Đổng bên kia không muốn cải thiện quan hệ với biểu thiếu gia. Mấy thứ quà mừng đó đều bình thường, không có gì đặc biệt. Nghe nói biểu thiếu gia biết được cũng rất thất vọng.” Ngọc Chi cố gắng lựa những lời Tô Sở Nguyệt thích nghe để nói, cứ tưởng Tô Sở Nguyệt nghe gia đình Tử La không muốn cải thiện quan hệ với Thân Diệc Phàm sẽ vui vẻ, nhưng kết quả không phải thể, Tổ Sở Nguyệt nghe nàng ta nói xong thì cười lạnh.

“Hừ! Biểu ca của ta đúng là thâm tình thật đấy, người ta đã không thèm để ý tới huynh ấy rồi mà huynh ấy còn vội vàng đi tới, đúng là ti tiện thật!”

Tô Sở Nguyệt nói tới đây liền nghiến răng nghiến lợi, càng thêm tức giận, “Ha ha... Đổng Tử La có gì tốt chứ, gia thể không bằng một nửa của ta nữa, vẻ ngoài thì nó vẫn là tiểu nha đầu chưa trưởng thành, nhưng tại sao biểu ca chỉ nhìn thấy những thứ tốt đẹp của nó mà không nhìn thấy khổ tâm của ta? Ha ha... tình hình giờ đã như vậy rồi mà huynh ấy còn dùng dằng không muốn thành thần, ta rẻ mạt như vậy sao?” Tô Sở Nguyệt nói xong thì phẫn nộ vô cùng.

Đối với việc Thân Diệc Phàm vẫn kéo dài chuyện thành thân, trong lòng nàng ta đã tích tụ đầy căm hận, bây giờ lại nghe Thân Diệc Phàm phản ứng như thế, làm sao không nổi nóng được chứ. “Tiểu... Tiểu thư, người cần chú ý thân thể, để con nhóc quê mùa làm mình tức giận như thế thật không đáng, huống chi thân thể của người bây giờ...” Ngọc Chi nói tới đây, Tô Sở Nguyệt trừng mắt liếc nàng ta một cái, Ngọc Chi thấy vậy mới giật mình ý thức được bản thân mới nói cái gì, vội xin lỗi không ngừng, “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!” Nói xong nàng hoảng hốt tự vả miệng mình.

Tô Sở Nguyệt thấy Ngọc Chi đánh cũng gần đủ rồi, nếu tiếp tục đánh nữa sẽ để lại vết thương, đến lúc đó đại nha hoàn bên người lại mang theo khuôn mặt như thế ra ngoài thì vẻ hiền lương thực đức nàng ta giả vờ nhiều năm không còn nữa.

Thế là nàng ta giơ tay ra lệnh Ngọc Chi dừng lại, sau đó không nhịn được phất tay bảo Ngọc Chilui xuống, “Được rồi, được rồi, ngươi đi xuống đi, ta phải suy nghĩ làm thế nào mới được, cũng không thể ngồi đây chờ chết.” “Vâng, tiểu thư!” Ngọc Chi nghe Tô Sở Nguyệt nói vậy nào dám ở lại nữa, cung kính đáp xong cẩn thận lui xuống, không dám quấy rầy Tô Sở Nguyệt nữa. Ngọc Chi lui xuống rồi, Tô Sở Nguyệt liền trầm tư suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, Tổ Sở Nguyệt dường như ra quyết định gì đó, lẩm bẩm nói: “Biểu ca, huynh đừng trách ta, là huynh ép ta làm vậy.” Nói xong ánh
mắt lộ vẻ hung ác.

Một lát sau sau Tổ Sở Nguyệt gọi Ngọc Chi vào. “Ngươi lại đây, ta có chuyện rất quan trọng cần ngươi làm.” Chờ Ngọc Chi vào phòng rồi, Tô Sở Nguyệt gọi Ngọc Chi đến cạnh mình. “Tiểu thư, chuyện quan trọng gì ạ?” Ngọc Chi nghe Tô Sở Nguyệt nói có chuyện rất quan trọng cần nàng ta làm nên vội vàng đi qua.

“Lát nữa, ngươi đến hiệu thuốc Lục gia tìm Lục đại phu, nhớ mang nhiều bạc một chút...” Tô Sở Nguyệt bảo Ngọc Chi ghé tai lại gần sau đó nói nhỏ với nàng ta, mà sắc mặt Ngọc Chi càng nghe càng trắng bệch. “Nghe rõ chưa? Biết phải làm gì rồi chứ? Chuyện này tuyệt đối không thể làm hỏng!” Tổ Sở Nguyệt nói xong Ngọc Chi sợ hãi như vậy liền cảnh cáo. “Nhưng... nhưng tiểu thư, làm vậy nếu như bị người ta phát hiện thì hậu quả... hậu quả là...” Ngọc Chi nghe Tô Sở Nguyệt cảnh cáo thoáng rùng mình, nhưng nghĩ tới hậu quả nếu bị người ta phát hiện ra, vẫn không nhịn được muốn khuyên Tô Sở Nguyệt.

Nhưng nàng ta còn chưa nói hết đã bị Tô Sở Nguyệt quát: “Ngươi hoảng cái gì chứ, có tí chuyện đã khiến người sợ như thể rồi! Yên tâm đi, chuyện này chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút thì chắc chắn sẽ không bị ai phát hiện, còn không mau đi!”

Ngọc Chi nghe Tô Sở Nguyệt nói vậy, làm sao dám khuyên can gì nữa, mặc dù không muốn, trong lòng sợ hãi nhưng cuối cùng nàng vẫn phải đi làm chuyện Tổ Sở Nguyệt giao cho.

***

Tử La đang ở ngoài sân chơi ném tuyết với Tiểu Lục, hai người chơi vui đến quên trời quên đất.

Xuân Hoa đứng bên muốn ngăn cản cũng không được, hơn nữa rõ ràng hai tỷ đệ Tử La cũng không nghe lời nàng, đành đứng bên canh chừng, thi thoảng nhắc nhở Tử La và Tiểu Lục là được.

“Tiểu Lục xem chiêu!”

Trần Thiếu Thanh vừa đi tới gần nhà Tử La liền nghe thấy tiếng cười trong trẻo như chuông bạc, không khó nhận ra tiếng cười này vô tư không buồn không lo, khiến người ta nghe được tâm tình phấn chấn, muộn phiền trong lòng cũng tan biến.

Thế là Trần Thiếu Thanh bước nhanh hơn, hắn gần như đoán được chủ nhân tiếng cười này là ai, trong lòng bỗng dưng tràn ngập chờ mong.

Nhưng hắn vừa bước tới cửa nhà Tử La, còn chưa kịp nhìn rõ tình hình trước mắt thì bỗng một quả cầu tuyết bay thẳng về phía hắn, rơi trúng ống quần hắn.

“A...”

Sau đó vang lên hai tiếng kêu, Trần Thiệu Thanh nhìn thấy Tử La và Tiểu Lục chạy về phía hắn, theo sau là một nha hoàn thanh tú chừng mười lăm, mười sáu tuổi.

“Thật ngại quá, thật ngại quá, huynh không sao chứ?” Thấy Tử La đã lâu không gặp đang khẩn trương hỏi mình, Trần Thiện Thanh ngẩn ngơ một lát mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Không có chuyện gì, chỉ dính vào ống quần thôi.”

“Thiếu Thanh cao Thiếu Thanh ca huynh đến rồi.” Trí nhớ của Tiểu Lục có thể nói là gặp một lần sẽ không quên, thế nên cho dù hơn hai năm không gặp Trần Thiệu Thanh nhưng chỉ cần nhìn một chút là cậu đã nhận ra Trần Thiểu Thanh rồi.

Ban nãy Tử La chỉ lo có ném trúng người hay không, chưa kịp nhìn mặt người tới, nghe Tiểu Lục nói vậy đã vội vàng ngẩng đầu lên. Quả nhiên người đến chính là Trần Thiệu Thanh. Trần Thiếu Thanh thấy Tử La ngẩng đầu lên, không hiểu sao liền nhớ tới đôi mắt trong veo của Tử La lúc mới năm, sáu tuổi, khi lần đầu tiên hắn đến nhà các nàng, suýt nữa lại sững sờ thêm lần nữa. Trần Thiếu Thanh bừng tỉnh lại sau đó chào Tử La, Tiểu Lục. Tử La và Tiểu Lục xác định ban nãy không ném trúng người Trần Thiện Thanh, lúc này mới thật sự yên lòng. Sau đó Tử La nghĩ đến dáng vẻ mình chạy nhảy với Tiểu Lục ban nãy có lẽ đã bị Trần Thiện Thanh nhìn thấy, chợt thấy hơi lúng túng. Ha ha, nhiều khi chơi vui quá nàng quên mất lời Tử Thụ dặn lên chín tầng mây, nói nàng bây giờ đã là cô nương rồi, cần phải thục nữ văn nhã các kiểu, không ngờ hôm nay lại bị người ngoài bắt gặp. Ôi. Nghĩ tới đây, mặt Tử La thoáng đỏ bừng. Trần Thiện Thanh cũng chú ý tới Tử La đột nhiệm im lặng lúng túng, lại nhìn vành tai đỏ bừng của nàng, hắn cảm thấy vô cùng đáng yêu, tâm tình càng vui vẻ. “Thiếu Thanh ca vào nhà trước đi ạ, để đệ đi gọi Đại ca, Nhị ca.”

Tiểu Lục còn vẫn chưa hết bất ngờ vì Trần Thiệu Thanh đột ngột tới chơi, thế nên cũng không phát hiện Tử La và Trần Thiệu Thanh khác thường, thầy Trần Thiện Thanh không sao liền mời Trần Thiện Thanh đi vào, sau đó nói với Tử La: “Tam tỷ tỷ chuẩn bị trà với điểm tâm cho Thiếu Thanh ca đi ạ.”

Tử La nghe vậy cũng phản ứng lại, nghĩ thầm thôi bỏ đi, cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm, nàng vốn là nha đầu thôn quê, bị người ta nhìn thấy mình nghịch ngợm vậy cũng chẳng sao.” Hơn nữa nàng cảm thấy Trần Thiệu Thanh không phải người nhiều chuyện, bèn quảng chuyện lúng túng ngại ngùng này sang một bên, nghe Tiểu Lục nói vậy cũng gật đầu. Thấy Tiểu Lục đã dẫn Trần Thiệu Thanh vào phòng khách nàng cũng xoay người cùng Xuân Hoa đi chuẩn bị trà bánh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện