Lúc Tử La và Xuân Hoa mang điểm tâm tới phòng khách, Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục đã cùng Trần Thiếu Thanh tán gẫu say sưa.
Trần Thiếu Thanh thấy Tử La mang điểm tâm vào liền vội nói2cảm ơn, Tử La thấy vậy ngăn cản: “Thiếu Thanh ca khách khí rồi ạ.” Thấy Trần Thiệu Thanh có mấy người Tử Thụ tiếp đãi rồi, Tử La nói: “A La xuống bếp nấu mấy món ăn, Thiếu8Thanh ca, Đại ca, mọi người tiếp tục nói chuyện đi ạ, A La đi nấu cơm cho mọi người.” Nói xong không đợi Trần Thiếu Thanh và Tử Thụ trả lời nàng đã đi ra ngoài.
“Nào nào, Thiếu6Thanh ca ăn điểm tâm đi ạ, bữa trưa còn phải chờ một lúc nữa mới nấu xong, không phải để nói khoác đâu, A La nấu ăn rất ngon, Thiếu Thanh ca hôm nay có phúc đấy ạ.”3Tử Hiên thấy vậy thì nhiệt tình tiếp đãi Trần Thiệu Thanh.
Mặc dù huynh muội Tử La ghét Trần Cao thị, nhưng bọn họ cũng biết chuyện này không liên quan gì đến Trần Thiếu Thanh, đương nhiên bọn5họ sẽ không vì Trần Cao thị mà trút giận lên Trần Thiệu Thanh. Thế nên huynh muội Tử La tiếp đón Trần Thiện Thanh rất nhiệt tình.
Trần Thiện Thanh ban đầu không tính ở lại nhà Tử La ăn cơm, nhưng không hiểu sao lời từ chối không thể nói ra được, thậm chí trong lòng còn mong chờ bữa cơm Tử La nấu.
Thế nên Trần Thiện Thanh không từ chối nữa.
Bữa trưa có Tử Lalo liệu nên đảm bảo không có vấn đề gì, Xuân Hoa và Hạ Hà đã nấu trước bốn món ăn và một món canh. Tử La lại nấu thêm bốn món nữa, như vậy bữa trưa có tất cả tám món ăn, một canh.
Bữa cơm đãi khách phong phú như vậy ở thôn Hòe Hoa các nàng là rất sang trọng rồi, hơn nữa Tử La nấu ngon nữa, thế nên bữa cơm này ai cũng ăn vô cùng thỏa mãn.
Trần Thiện Thanh thấy mấy huynh muội Tử La các nàng không hề vì hành động của Trần Cao thị mà trút giận lên hắn, trong lòng càng thêm quý mến bọn họ. Thế là buổi trưa càng thêm tận tình chỉ bảo cho Tử Thụ, Tử Hiên, cũng hào phóng nói cho Tử Thụ, Tử Hiên nghe những kinh nghiệm thi cử của hắn. Tiễn Trần Thiệu Thanh đi rồi, Tử La không nhịn được tò mò hỏi Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục, “Đại ca, Thiệu Thanh ca hôm nay tới đây có chuyện gì không, sao các huynh nói chuyện lâu thế?” “À, Thiếu Thanh ca nghe nói sang năm ta và Tử Hiên muốn tham gia thi Hương nên đến đây chỉ cho chúng ta một số cuốn sách hữu ích, còn mang bút ký bình thường huynh ấy học cho chúng ta nữa, lại nói nội dung thi Hương năm ngoái thế nào, và kinh nghiệm thi cử.” Tử Thụ trả lời “Nói vậy Thiếu Thanh ca cũng có lòng với chúng ta.” Tử La nghe vậy liền cảm khái. “Đúng thế, Thiểu Thanh ca đúng là không giống Trần Cao thị, cả thôn trưởng gia gia, Trần nãi nãi, Trần thúc đều là người tốt.” Tử Hiên nghe vậy cũng tán thành.
“Ừ, dù những điều hôm nay Thiếu Thanh ca nói có hữu dụng với chúng ta hay không, nhưng tâm ý của huynh ấy chúng ta vẫn biết ơn.” Tử Thụ cũng nói. Lại nói, sở dĩ hôm nay Trần Thiệu Thanh đến nhà Tử La nói những chuyện liên quan đến kỳ thi Hương cho Tử Thụ, Tử Hiên nghe cũng vì muốn bồi thường.
Hắn cảm thấy lần trước mẹ hắn Trần Cao thì có thái độ hơi quá đáng với Tử Thụ, Tử Hiên, hơn nữa sau này hắn còn nghe Trần thôn trưởng nói Trần Cao thị từng nói xấu Tử La. Nghe xong hắn càng thấy hổ thẹn, càng nghĩ càng thấy băn khoăn, cảm thấy mình nên làm gì đó.
Sau đó hắn nghe nói Tử Thụ, Tử Hiên sang năm muốn thi Hương, nghĩ cuối cùng cũng tìm được cách đền bù, nên hôm nay mới đến nhà bọn họ. Nhưng hôm nay tới đây một chuyến, hắn lại phát hiện ra một điều quý giá. Suốt đoạn đường đi về, Trần Thiệu Thanh cũng không hiểu rốt cuộc điều gì đã khiến tâm tình hắn trở nên vui sướng như vậy.
Nhưng chờ Trần Thiếu Thanh vào cửa nhà rồi, tâm trạng vui vẻ của hắn nháy mắt tiêu tan. “Thanh ca nhi có phải hôm nay con đến nhà Thụ ca nhi phải không?” Mới vào cửa liền thấy Trần Cao thị hai tay chống nạnh, ngẩng đầu hỏi.
“Vâng, thưa mẹ.” Trần Thiệu Thanh thấy sắc mặt mẹ mình như vậy cũng biết Trần Cao thị đang không vui, trong lòng đại khái cũng đoán được nguyên nhân Trần Cao thị không vui, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời.
“Con đến nhà bọn nó làm gì, sau này cũng đừng làm mấy chuyện hạ thấp thân phận như vậy nữa.” Trần Thiếu Thanh không muốn tranh cãi với mẹ mình, nhưng Trần Cao thị nói như vậy đúng là quá đáng quá thể, hắn không nhịn được phản bác, “Mẹ nói gì thế, đều là người cùng thôn, sao lại phân chia thân phận sang hèn. Mẹ đừng nói vậy, người ta nghe được không hay, sẽ bị nói là khinh thường hàng xóm đấy.”
Trần Thiện Thanh khuyến mẹ mình.
Ai ngờ hắn vừa nói đã chọc phải tổ ong vò vẽ. Trần Cao thị nghe vậy liền kích động, “Sợ cái gì chứ! Nhà chúng ta không giống những kẻ nhà quê ngoài kia còn gì, có bản lĩnh thì bọn họ tới đây nói đi! Mẹ đang muốn xem bọn họ có gan đắc tội nhà chúng ta hay không đây!” “Còn nữa, nhà Thụ ca nhi kia không phải là người con nên qua lại, con không
biết đâu, mới đây thôi tiểu nha đầu A La kia không biết gây ra bao nhiêu sóng gió. Cả huyện Thanh Dương ai cũng biết, còn nhỏ đã biết quyến rũ nam nhân đòi gả vào nhà giàu, đúng là đứa không an phận.”
“Mẹ nói này, con đừng qua lại với nhà đó nữa, cẩn thận bị A La vô liêm sỉ kia bám lấy, lúc đó thanh danh của con cũng bị hủy mất. Thanh ca nhí nhất định con phải tỉnh táo đấy, con được như ngày hôm nay nhà mình phải trả giá bao nhiêu con cũng biết đấy, nếu như con có chuyện gì, cha mẹ phải làm sao đây?” Trần Thiệu Thanh nghe Trần Cao thị nói như vậy, lông mày nhíu chặt hơn, nhất là khi Trần Cao thị nói Tử La khó nghe như vậy càng khiến trong lòng hắn khó chịu, đang định nói thì phía sau vang lên tiếng Trần thôn trưởng tức giận, “Mẹ Thanh ca nhi, ngươi nói hưu nói vượn gì đấy hả?”
Lại nói, mặc dù Trần Cao thị vênh váo không coi ai ra gì, nhưng bà ta vênh váo thế nào cũng không dám coi thường Trần thôn trưởng, bởi vì Trần thôn trưởng không chỉ là thôn trưởng của thôn Hòe Hoa này mà còn là cha chồng của bà ta nữa.
Hơn nữa trượng phu Trần Sơn là người rất hiếu thuận, nếu bà ta dám bất kính với Trần thôn trưởng thì Trần Sơn sẽ là người đầu tiên không tha cho bà ta, vậy nên bình thường mặc dù bà ta vênh váo nhưng vẫn sợ Trần thôn trưởng. Còn mẹ chồng của bà ta, Trần thôn trưởng ở đây nên bà ta cũng không dám làm gì mẹ chồng, có điều vẫn hay lười biếng đẩy hết việc nhà cho mẹ chồng làm mà thôi. Lúc trước khi bà ta đổ thêm dầu vào lửa nói xấu Tử La Trần thôn trưởng đã cảnh cáo bà ta không được nói xấu huynh muội Tử La nữa. Bây giờ lại bị Trần thôn trưởng bắt gặp đang nói xấu huynh muội Tử La, trong lòng không khỏi chột dạ.
Thấy Trần Cao thị nghe ông nói xong không dám nói gì nữa, nhưng trên mặt vẫn vênh váo như vậy, không có một chút áy náy hối hận. Thấy vậy Trần thôn trưởng càng thêm tức giận, hỏi Trần Cao thị, “Trần Cao thị, ngươi nói xem ngươi có tôn trọng ai không hả? Càng ngày càng không coi ai ra gì!”
Trần thôn trưởng nghĩ Trần Cao thị vênh váo như thế thì mặc dù ở đây không ai dám đắc tội với nhà bọn họ, nhưng nếu bà ta cứ không chịu thay đổi tính tình, nếu sau này cháu trai càng lên cao hơn, thì tính cách bà ta như thể sẽ gây thêm rắc rối cho nhà họ, kết thù với nhiều người.
Trần thôn trưởng càng nghĩ tới hậu quả sau này càng thêm lo lắng. “Ngươi... Phụ nhân ngu xuẩn này, người đừng có dạy hư cháu ta!” Nói đến mức này, có thể thấy Trần thôn trưởng tức giận tới mức nào.
“Lão già, ông sao vậy? Người đã không khỏe rồi, còn tức giận như vậy làm gì?” Trần nãi nãi đi cho gà ăn xong quay lại thấy Trần thôn trưởng nổi giận như vậy, vội vàng chạy lại khuyên bảo, giọng nói đầy lo lắng. “Đúng thế ông nội, ông đừng giận, mẹ cháu có nói gì sai thì ông giảng giải cho mẹ hiểu là được, đừng tức giận mà.” Trần Thiếu Thanh thấy Trần thôn trưởng như thể cũng khuyên. “Ôi! Đúng là không cưới được vợ hiền mà!” Trần thôn trưởng nghe vợ và cháu trai khuyên can, lại thấy vẻ mặt quan tâm lo lắng của hai người, tức giận cũng nguôi đi, nhưng nghĩ đến những lời huênh hoang ếch ngồi đáy giếng của Trần Cao thị, nghĩ sau này nếu Trần Cao thị cứ vậy thì sẽ gây rắc rối cho nhà mình, không nhịn được thở dài nói. Trần thôn trưởng nghĩ tới đây âm thầm lắc lắc đầu.
Tính cách của Trần Cao thị như vậy ông và vợ đã nói không biết bao nhiêu lần, nhưng Trần Cao thị không hề hối cải, thậm chí mấy năm gần đây Trần Thiệu Thanh ngày càng xuất sắc, Trần Châu cũng gả cho nhà thư hương thế gia, con rể là cử nhân thế nên bà ta càng ngày càng được thể.
Nghĩ đến ông và vợ không khuyên bảo được Trần Cao thị. Đành chờ con trai Trần Sơn cùng Trần Thiệu Thanh giảng giải cho bà ta hiểu tình hình trong nhà, cả cách đối nhân xử thế xem bà ta có chịu thay đổi vì tiền đồ của Trần Thiếu Thanh hay không. Nghĩ vậy, Trần thôn trưởng lại thở dài trong lòng. Mà Trần Cao thị nghe Trần thôn trưởng nói mình đừng dạy hư con cháu như thế, trong lòng cũng uất ức vô cùng, nghĩ Trần thôn trưởng bình người ngoài nói bà ta như vậy, càng tức giận hơn. Lúc này Trần Cao thị như mất lý trí, cũng quên cả sợ Trần thôn trưởng, cảm thấy mình sinh ra hai đứa con giỏi giang như Trần Thiệu Thanh và Trần Châu, chẳng cần phải sợ Trần thôn trưởng nữa. Thế là Trần thôn trưởng mới nói xong bà ta liền vỗ đùi, sau đó giống như người đàn bà đanh đá ngồi bệt xuống đất, bắt đầu gào khóc, muốn làm ầm một trận.