*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nỗi niềm tủi nhục trong những lời này nếu để một người không biết đầu đuôi, không biết tính tình của Trần Cao thị là cái loại gì, lại không biết thôn trưởng Trần và Trần nãi nãi làm người như thế nào, thì chắc sẽ cho rằng bà ta sống ở Trần gia như nước sôi lửa bỏng. Còn tưởng mấy người nhà thôn trưởng Trần quá quắt thế nào, ép uổng bà ta thể nào cơ.
“Ngươi... ngươi...” Lúc này Trần nãi nãi cũng bị Trần Cao thị làm cho tức điên, nửa ngày không biết nên mắng gì.
“Ngươi cái gì mà ngươi? Ta cứ cảm thấy nhà chúng ta cao quý hơn đám chân đất bên ngoài đấy thì sao nào, chẳng lẽ ta nói sai2chắc. Không phục thì đối chất với ta, ta cũng muốn nhìn xem mấy tên ba bữa không đủ no, mò ăn trong đất, chân đất mặt toét đó dám thái độ với ta như nào!”
Trần Cao thì càng nói càng thấy thể là đúng, nói đến đây còn hùng hổ đứng lên, mắng người mà nước miếng bay tứ tung: “Còn nữa, ta kêu Thanh ca nhi không cần qua lại với mấy huynh muội nhà họ Đổng kia thì sao? Chẳng lẽ ta làm không đúng à, các người cũng thấy con nhóc A La kia tai tiếng bên ngoài thối tha như nào.”
“Nếu Thanh ca nhi còn qua lại với mấy huynh muội nhà kia, vạn nhất A La sắp xếp để thanh ca nhi8cưới nàng ta thì sao bây giờ, nếu vậy thì công sức bao nhiêu năm nay của Thanh ca nhi đổ xuống sông xuống bể. Chúng ta còn phải chờ Thanh ca nhi thi đỗ Trạng Nguyên về, rồi cưới con gái quan to trong kinh thành chứ, đến lúc ấy Thanh ca nhi muốn kiểu con gái gì mà chả có.” “Nương, người đứng dậy đi, đừng ngồi dưới đất nữa, trên đất lạnh lắm. Những lời đồn đại về A La cũng chỉ do người ta nghe nhầm đồn bậy thôi. Nhìn tính tình của mấy huynh muội Tử Thụ, sao A La có thể làm ra chuyện như vậy được? Nương đừng dễ tin mấy lời đồn nhảm đó. Còn nữa, gia gia cũng6chỉ vì...” Trần Cao thị không ngờ Trần Thiếu Thanh lại nói chuyện thay cho huynh muội Tử La, đặc biệt là thay Tử La nên lúc này bà ta tức điên lên. Hơn nữa còn thấy đoạn sau Trần Thiệu Thanh nói thay cho thôn trưởng Trần, Trần nãi nãi, lúc này tuy đầu óc bà ta đã nóng lên, nhưng vẫn còn chút kính sợ với vợ chồng thôn trưởng Trần. Vì thế khó có lúc bà ta thông minh một lần, ngắt lời Trần Thiệu Thanh, bắt đầu kêu trời kêu đất tiếp.
“Thanh ca nhi, con đang nói gì thế? Ta chính là mẹ ruột của con đó, ta còn đang nói sao lại thế, con mới đi cùng nhà Thụ ca nhi có nửa3ngày đã bị con yêu tinh A La kia mê hoặc rồi. Vì con tiểu yêu tinh này mà con đã học cái thói trả treo với nương rồi à.”
“Ối trời đất ơi, ta đã tạo nghiệt gì thế này. Không được, ta muốn tới nhà Thụ ca nhi gây sự, con tiểu yêu tinh A La này lúc trước gây họa cho người khác là đủ rồi, không ngờ giờ tai tiếng thối hoắc, không ai muốn còn dám thò tay sang người nhà thôn trưởng.” Nói xong bà ta đứng dậy, hùng hổ bước ra ngoài. Nhìn tư thế kia đúng là không sang nhà huynh muội Tử La gây một trận thì không được.
“Ngươi quay lại cho ta!” Thôn trưởng Trần thấy Trần Cao thị5không ngờ lại muốn đến nhà huynh muội Tử La gây sự thì tức chết, vội muốn giậm chân. “Ngươi gây sự còn chưa đủ à? Ngươi muốn phá nát cái nhà này mới vui lòng chắc.”
Trần Cao thị đâu chịu nghe lời thôn trưởng Trần, nói gì thì nói hôm nay bà ta vẫn muốn gây sự một trận, để chứng minh những gì bà ta nói về Tử La là đúng, để Trần Thiệu Thanh không cần qua lại thân thiết với đám huynh muội nhà Tử La nữa, chứng minh ban nãy bà ta không càn quấy, cũng lấp liếm hành vi mắng cha mẹ chồng của bà ta.
Nghĩ đến đây, bước chân Trần Cao thị bước ra cửa càng thêm nhanh, hơn nữa bà ta đứng cách cửa cũng gần. Vì thế không đợi Trần Thiệu Thanh kịp phản ứng ngăn bà ta lại, bà ta đã mở cửa sân bước ra ngoài rồi. Có điều Trần Cao thị không ngờ khi bà ta vừa mở cửa sân ra đã thấy rất nhiều người vây quanh bên ngoài nhà. Vì thế bà ta chưa bước được hai bước đã dừng lại, nhìn một đám thôn dân vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ nhất thời không phản ứng kịp.
Bà ta vừa dừng lại, Trần Thiệu Thanh, thôn trưởng Trần và Trần nãi nãi bên trong cũng trước sau bước ra, thấy người đứng ngoài cũng há hốc mồm.
Trần Cao thị không biết người bên ngoài đã nghe được bọn họ nói chuyện bên trong bao nhiêu, nhưng bà ta biết nếu hôm nay không thể biến mình thành bên có lý, vậy cái danh bất kính với cha mẹ chồng, đanh đá cá cầy mắng tay đối với cha mẹ chồng chắc chắn sẽ truyền ra. Có thể nói bà ta đã rơi vào thể tên đã lên dây không thể không bắn, bà ta cần có một lý do để hợp lý hóa sự càn quấy của mình, để việc gây sự có lý do thoái thác.
Vì thế, Trần Cao thị hơi sửng sốt một chút lại bắt đầu ăn vạ, nói với đám người: “Các ngươi tránh hết ra đi, ta muốn đi tìm bọn Thụ ca nhi để nói cho ra nhẽ. Nào có lý nào lại
để muội muội nhà mình đi gây họa cho bà con lối xóm đâu.” Nói xong bà ta liền ra vẻ hiên ngang lẫm liệt đi về phía nhà huynh muội Tử La.
“Mẹ Thanh ca nhi, ngươi mau quay lại cho ta, bát tự còn chưa viết nét nào ngươi đi gây sự cái gì.” Trần nãi nãi thấy thể thì nóng nảy, vội lên tiếng rồi ngăn trước mặt Trần Cao thị, cản đường bà ta.
Lúc này, đột nhiên Đông Hoàng thị chạy ra từ trong đám đông, làm bộ giữ chặt Trần nãi nãi, sau đó khuyên bảo bà tận tình: “Ôi trời, thẩm nổi tiếng trong thôn là mẹ chồng tốt, thôn trưởng cũng là người đức cao vọng trọng trong thôn Hòe Hoa chúng ta.”
Đầu tiên Đông Hoàng thị khen vợ chồng thôn trưởng Trần một hồi, nhưng câu tiếp theo bà ta lại chuyển sang chuyện khác: “Nhưng mà sao hôm nay hai người lại hồ đồ thể, sao không phân rõ trắng đen xanh đỏ đã nhục mạ con dâu nhà mình rồi. Xem đi, đã làm mẹ Thanh ca nhi tủi thân đến thế này cơ mà. Nói thế nào thì nói, mẹ Thanh ca nhi cũng gả tới Trần gia các người hai mươi năm rồi, sinh được Thánh ca nhi và Châu tỷ nhi có thể nói là một đối nhi nữ như rồng phượng, có thể nói đã khiến Trần gia các người nở mày nở mặt không ít. Hơn nữa mẹ Thanh ca nhi cũng vì Trần gia chịu thương chịu khó, sao bà ấy lại dạy hư con cháu nhà các người được.”
“Vậy nên, thôn trưởng, thẩm, hai người không thể hồ đồ như vậy, vì một vài người ngoài mà làm con dâu nhà mình đau lòng. Mẹ Thanh ca nhi hôm nay có nói hơi quá, nhưng tất cả đều từ lòng mẹ mà ra, sở dĩ mẹ Thanh ca nhi khẩn trương như thế cũng vì suy nghĩ cho Thanh ca nhi thôi.”
Những lời Đông Hoàng thị nói có lý hơn Trần Cao thị nhiều, đầu tiên là khẳng định công lao của Trần Cao thị ở Trần gia, còn cường điệu nói Trần Cao thị chịu rất nhiều khổ đau, sau đây lại tìm một lý do cho lần gây loạn này của Trần Cao thị, từ đấy không chỉ giải vây cho lầm lỡ của bà ta, còn có vẻ như nhà thôn trưởng Trần ngược đãi Trần Cao thị vậy.
Như vậy còn nói ngược thành nhà thôn trưởng Trần ngược đãi con dâu, kẻ ác không phân rõ trắng đen đã giúp người ngoài bắt nạt con dâu.
Nhất thời, người ở đây từ lúc nghe Đông Hoàng thị nói cũng từ ngả theo thôn trưởng Trần chuyển sang theo Trần Cao thị, thậm chí còn coi nhẹ những lời Trần Cao thị khinh bọn họ chân đất khi trước, còn cảm thấy những gì Trần Cao thị làm đều từ lòng mẹ hiền cả. Từ trước đến nay thôn trưởng Trần vẫn biết Đổng Hoàng thị là một con hổ mặt cười, vô cùng xảo trá, có tâm cơ. Hôm nay vừa nghe thì càng cảm thấy đúng. Những lời Đổng Hoàng thị nói rõ ràng muốn nói cho bọn họ biết, từ lúc thôn trưởng Trần mắng Trần Cao thị dạy hư con cháu Trần gia thì bà ta đã đứng ngoài nghe lén. Nghĩ đến những lời Trần Cao thị la lối khóc lóc nói ra kia, sắc mặc thôn trưởng Trần càng đen.
“Đổng Hoàng thị, đây là việc riêng nhà họ Trần chúng ta, không cần người quản.” Ngữ khí thôn trưởng Trần không tốt chút nào, ngăn Đông Hoàng thị tiếp tục đứng đây châm ngòi thổi gió.
“Thôn trưởng, ngài nói vậy thì không đúng rồi, ta cũng chỉ muốn tốt cho nhà ngài thôi. Ai, mấy đứa nhỏ nhà tam đệ ta từ nhỏ đã không có ai quản giáo, không có cha mẹ dạy dỗ khó tránh khỏi dính chút thói hư tật xấu. Nói ra thì việc này Đổng gia chúng ta phải xin lỗi nhà ngài rồi. Người làm nhị bá nương như ta ngàn vạn lần cũng không thể ngờ đứa nhỏ A La này mấy năm nay lại thành...” Đổng Hoàng thị nói tới đây lại làm ra vẻ vô cùng khó xử, rồi mới tìm ra một từ để hình dung về Tử La: “Không biết xấu hổ... như vậy. Haizz! Ta và cha Vũ ca nhi cũng muốn giúp vợ chồng tam để dạy dỗ bọn chúng, ngặt nỗi mấy huynh muội Thụ ca nhi đều không chịu quản thúc.”
Nói đến đây Đồng Hoàng thị lại giả bộ hết cách. “Như vậy thì chúng ta cũng đâu còn cách nào, không thể ngờ đứa nhỏ A La này thanh danh bên ngoài lại xấu như thế. Đã không có người trong sạch nguyện ý cầu hôn, tìm không thấy nhà nào tốt lại bắt đầu tính kế người trong thôn. Ai, nghĩ vậy ta lại muốn xin lỗi các vị hương thân. Ta đâu nỡ nhìn con nhóc A La này gây họa cho bà con chứ.” Những lời của Đông Hoàng thị có thể nói là hai bút cùng vẽ, không những hiện thực hóa cái suy đoán mà Trần Cao thị nói, Tử La quyến rũ Trần Thiệu Thanh, mà còn mang tư tâm của bà ta đưa lên tầm hiên ngang lẫm liệt.
Thôn dân xung quanh cũng vì những lời Đông Hoàng thị nói mà mất thiện cảm với A La, thậm chí còn có người bắt đầu lo A La không gả nổi sẽ xoay ra tính kể nhà bọn họ. Có vài người bắt đầu kiêng kị, có người còn bàn tán sôi nổi về nàng. Nhưng vẫn có rất nhiều người hiểu rõ thị phi, không bị dăm ba câu của Đổng Hoàng thị lừa gạt. Tỷ như đám Trần thẩm đang đứng đây nghe Đổng Hoàng thị nói xong thì tức đỏ mặt.