Điền Viên Cẩm Tú

Tâm ý của trần thiếu thanh


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói ra, sở dĩ Đông Hoàng thị chịu giúp Trần Cao thị làm loạn bởi đến tận bây giờ bà ta vẫn ghi hận huynh muội Tử La. Hận vì mấy năm nay vẫn không có cơ hội ké vinh quang nhà bọn họ. Thấy mấy huynh muội họ càng ngày càng tốt lên, mà nhà bà ta ngày càng tiêu điều, bà ta lại thấy lòng mình mất cân bằng.

Nhưng nguyên nhân chủ yếu khiến bà ta nhúng tay vào chuyện hôm nay là vì muốn Trần Cao thì phải nợ mình một lần ân tình. Dù sao thì con trai Trần Cao thị cũng đã là cử nhân, mà con gái Trần Cao thị đã gả vào thư hương thế gia trong phủ thành. Bà ta còn nghe nói Trần Thiện2Thanh học ở thư viện Thanh Phong trong phủ thành rất tốt, thi đỗ tiến sĩ có thể chỉ trong vài năm nay thôi. Còn trượng phu của Trần Châu, tuy hơi lớn tuổi, nhưng nghe nói cũng rất có khả năng thi đỗ tiến sĩ.

Căn cứ vào những điều này, kiểu gì bà ta cũng phải giúp Trần Cao thị một phen, không biết chừng trong tương lai Trần Cao thị sẽ giúp được nhà bọn họ.

Không phải là bà ta chưa từng nghĩ tới việc tự mình kiếm ân tình từ mấy người nhà thôn trưởng Trần, thậm chí lấy lòng thôn trưởng Trần còn có lợi hơn lấy lòng Trần Cao thị nhiều. Nhưng cả nhà thôn trưởng Trần trừ Trần Cao thị ra thì những người còn lại ai8cũng có thành kiến rất lớn với bà ta, hơn nữa bọn họ cũng khó lấy lòng.

Bà ta không thể không tốn công đối với Trần Cao thị, vốn Trần Cao thị không phải là người làm chủ nhà thôn trưởng Trần, nhưng nói thế nào thì vẫn là mẹ ruột Trần Thiệu Thanh và Trần Châu, ít nhiều gì lời nói vẫn có trọng lượng. Hơn nữa bà ta còn từng nghe nghe Trần Cao thị nói rằng Trần Thiệu Thanh và Trần Chầu nghe lời mình nhất, vì thế nên bà ta mới đặt niềm tin với Trần Cao thị.

Ai ngờ, từ việc hôm nay bà ta đã nhìn ra, địa vị của Trần Cao thị ở trong nhà cũng không cao như bình thường vẫn hay khoác lác. Đổng Hoàng6thị nghĩ đến đây thì thầm hận Trần Cao thị lừa mình, hại bà ta hôm nay chẳng túm được lợi ích nào, còn đắc tội nhà thôn trưởng Trần, làm bà ta ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Nhưng bà ta cũng chỉ tức được một lúc, dù Trần Cao thị không có tiếng nói trong Trần gia thì cũng không phải là người bà ta đắc tội được.

Trần Thiệu Thanh giúp cha hắn dọn đồ năm mới trên xe xuống xong liền đi về thư phòng của mình. Nhưng khi cầm sách lên thì hắn chẳng đọc được chữ nào, chỉ thấy tâm phiền ý loạn. Có lẽ hôm nay hắn không nên đến nhà Tử La, nếu hắn không đi thì nương hắn sẽ không gây ra chuyện3hôm nay. Nghĩ đến chuyện thanh danh Tử La có lẽ sẽ vì nương hắn gây sự hôm nay mà bị ảnh hưởng, sự áy náy trong lòng hắn càng đậm. Nhưng qua việc nương hắn gây sự, cái cảm giác phát hiện ra vật báu khi hắn đến nhà Tử La hôm nay đã được xác minh. Hình như hắn thích Tử La rồi... Hắn cảm thấy Tử La có một sự hồn nhiên, sinh động và cả sự vô ưu vồ là hắn chưa từng thấy ở ai khác. Một đôi mắt đen to tròn lúng liếng vô cùng thông tuệ, cởi mở mà trước giờ hắn chưa từng thấy... Hơn nữa, Tử La còn là một nữ hài tử không giả bộ, lúc nào cũng tràn ngập sức sống. So5với những tiểu thư khuê các mà hắn nhìn thấy ở cùng trường, hay trong phủ đám bạn bè thì không giống chút nào. Nói một cách tương đối thì hắn càng thích một Tử La đầy sức sống không chút giả tạo nào như này hơn. Trần Thiện Thanh càng nghĩ càng thấy đúng, thậm chí tình cảnh năm đó khi hắn được thôn trưởng Trần sai đi sang nhà huynh muội Tử La cũng hiện lên rõ mồn một, ký ức đọng lại như vẫn còn mới chính là đôi mắt sáng trong của Tử La.

Nhưng việc hôm nay đã thành như vậy, tuy bọn Tử Thụ còn chưa sang đây, cha hắn cũng đã khuyên nương hắn ở nhà, nhưng có vài việc đã tạo thành ảnh hưởng... Nếu bọn Tử Thụ biết việc hôm nay chắc sẽ trách nhà hắn lắm. Nghi vậy, Trần Thiện Thanh không khỏi nhíu mày. Dù hắn có ý với Tử La, nhưng có việc hôm nay, chắc bọn Tử Thụ sẽ không cân nhắc tới hắn đâu. Nếu nhà Tử Thụ đồng ý cuộc hôn nhân này, vậy chẳng phải sẽ tạo chủ đề cho mấy người rảnh rỗi kia bàn tán sao? Ai... thôi, thôi, cứ xem tình hình vậy. Trần Thiệu Thanh suy nghĩ cẩn thận, bây giờ hắn cũng chẳng làm được gì, đành không nghĩ đến chuyện này nữa. Nhà huynh muội Tử La, thư phòng tiền viện, trừ Tử La, ba huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiên, Tiểu Lục đều có mặt. “Gần đây A La đúng thật là... xem ra mấy lời ra tiếng vào này chưa xong thì chuyện khác đã tới. A La cũng đã đắc tội đám người đó đâu, sao bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào A La thế nhỉ? Chuyện Trần Cao thị đại náo hôm nay đúng là tại bay vạ
gió, chúng ta đã làm gì đâu, thậm chí còn chả hiểu tại sao, thế mà Trần Cao thị lại có thể nói khó nghe như thế.” Tử Hiên nói đến đây, nghĩ đến những gì Trần thẩm nói với bọn họ, Trần Cao thị kia không ngờ lại nói Tử La không được ai để ý bên ngoài nên muốn tính kể người trong thôn, nói Tử La quyến rũ Trần Thiện Thanh, còn nói Tử La không ai yêu, là tiểu yêu tinh, nghĩ vậy Tử Hiên càng nén giận. Hôm nay Trần Cao thị đã nói bậy về Tử La như thế, tuy nhà thôn trưởng Trần đã xin lỗi, nhưng những gì đã bôi nhọ rồi đâu thể muốn thu là thu về được. Nghĩ đến việc những lời đồn này lại được truyền đi, Tử Hiên càng tức điên.

“Vốn dĩ những lời đồn về tam tỷ tỷ ở bên ngoài sau lễ cập kê đã bớt đi không ít, nhưng hôm nay lại có việc này, có lẽ người bên ngoài lại bắt đầu truyền vớ truyền vẩn về tam tỷ tỷ rồi. Cũng may việc này xảy ra trong thôn chúng ta, nhà Trần Sơn thúc lại xin lỗi ngay tại chỗ nên ảnh hưởng mới không đến mức mất khống chế, những kiểu gì vẫn có ảnh hưởng.”

“Nhưng nhà thôn trưởng Trần cũng xin lỗi rồi, quan trọng nhất là thôn trưởng Trần còn có ấn với huynh muội chúng ta. Hơn nữa từ trước tới giờ ông ấy vẫn tốt với nhà chúng ta, nếu chúng ta còn tới cửa gây sự, không cho Trần Cao thị giữ mặt mũi thì thôi, nhưng chúng ta không thể không bận tâm đến mặt mũi của thôn trưởng gia gia, Trần nãi nãi, còn cả Thiếu Thanh ca nữa. Nhà thôn trưởng gia gia trong thôn chúng ta cũng rất có địa vị, nếu nhà người ta đã xin lỗi rồi mà mình còn tới nhà thì có vẻ quá hùng hổ, người trong thôn sẽ phê bình kín đáo.”

“Quan trọng nhất là chúng ta sang nhà họ ồn ào, những lời đồn về tam tỷ tỷ cũng vẫn truyền đi, chả có tác dụng gì. Vì thế bây giờ việc chúng ta phải làm là ngầm truyền tin ra ngoài, nếu còn có người dám truyền lời đồn hôm nay đi linh tinh, nhà chúng ta sẽ tới tận cửa nói lí lẽ. Có lẽ đây là phương pháp tốt nhất trước mặt của chúng ta.”

Tiểu Lục bình tĩnh phân tích tình huống trước mắt, sau đó hỏi ý kiến Tử Thụ, Tử Hiên: “Đại ca, nhị ca, hai người thấy sao?” “Ừ, Tiểu Lục nói có lý, việc này cũng chỉ đành thế, ít nhất trước mắt là vậy.” Tử Thụ nghĩ nghĩ rồi gật đầu nói, giờ tuy mặt ngoài Tử Thụ vẫn bình tĩnh, nhưng lửa giận trong cậu không ít hơn Tử Hiên, Tiểu Lục chút nào. Trong lòng Tử Hiên còn có chút không phục nhưng cũng biết Tiểu Lục nói có lý, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng mới gật đầu theo. Lúc này, Tử La gõ cửa thư phòng: “Đại ca, nhị ca, Tiểu Lục ra ăn cơm.” Nói xong nàng phát hiện ra sắc mặt bọn họ đều rất nghiêm túc, nhớ đến những việc Trần Cao thị gây ra hôm nay, Tử La dò hỏi: “Đại ca, mọi người đang lo việc hôm nay à?” “A La, đều tại nhị ca vô dụng, nếu không...”. Thấy Tử Hiên nói vậy, nhìn vẻ mặt tự trách của Tử Thụ, Tiểu Lục, Tử La hiểu họ đang nghĩ gì. Nàng biết trước giờ bọn họ đều vô cùng yêu thương nàng, cũng biết mấy huynh đệ Tử Thụ vô cùng để ý đến chuyện của nàng, thậm chí còn tự trách không bảo vệ được nàng. Nhưng những thứ như lời đồn không phải là thứ mà bây giờ nhà nàng khống chế được. Vì không để bọn Tử Thụ lo lắng, Tử La cười an ủi: “Đại ca, nhị ca, Tiểu Lục, mọi người nghĩ nhiều rồi. Giờ A La rận nhiều không sợ ngứa, mấy lời đồn vô căn cứ về A La nhiều lắm, A La chẳng ngại thêm mấy câu. Nếu nói sự việc này sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân trong tương lai của A La, mọi người không thấy là giờ cũng chẳng ai muốn A La à?”

“A La...” Tử Hiên nghe vậy đau lòng bật thốt.

“Rồi rồi, nhị ca, không phải các huynh nói việc hôn nhân của A La không cần vội sao, dù sao bây giờ A La cũng không muốn nghĩ đến việc hôn nhân nên việc hôm nay không ảnh hưởng mấy đến A La đâu. Các huynh đừng phiền lòng vì nó, không đáng mà.”

Tử La không đợi Tử Hiên nói hết đã cắt lời, sau đó an ủi ba huynh đệ bọn họ. Ba người thấy Tử La như vậy, trong lòng thấy rối rắm phức tạp, càng thương Tử La hơn. Có điều Tử La đã nói vậy để bọn họ không phải lo, bọn họ cũng không tiện vứt bỏ sự quan tâm của nàng, đành ép cảm xúc trong lòng lại. Nghe câu sau Tử La nói, ba người họ không hẹn mà cùng nghĩ tới Mạc Vân Thiên, lúc này bọn họ mới thả lỏng.

“Được, bọn ta đều nghe lời A La.” Tử Thụ nói vậy coi như là thái độ của cả ba người.

Lúc huynh muội Tử La phiền lòng về mấy lời đồn Trần Cao thị gây ra, cùng lúc ấy, ở biệt viện nhà họ Thân trên trần Cổ Thủy cũng không yên tĩnh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện