*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Còn bản thân Thân Diệc Phàm, hắn vô cùng khiếp sợ, hoàn toàn loạn trận tuyến. Hắn trăm triệu lần không ngờ rằng Tô Sở Nguyệt lại mang thai con của hắn. Tuy rằng lúc trước hắn thỏa hiệp với nhà họ Tô, sau thậm chí còn tuyệt giao với huynh muội Tử La, nhưng lòng hắn vẫn còn chút hi vọng mong manh với nàng. Trong khoảng thời gian này hắn vẫn dây dưa, không chịu thành thân cùng Tô Sở Nguyệt, đó là vì hắn vẫn mong chút may mắn nhỏ nhoi với Tử La. Nhưng giờ tin này khiến hắn trở tay không kịp. Lúc trước có thể nói là tại Tô Sở Nguyệt tính kể nên bọn họ mới phát sinh quan hệ, hắn còn chiếm được lí lẽ, nhưng tình huống bây giờ đâu giống.
Hiện tại Tô2Sở Nguyệt mang thai con của hắn rồi, nhìn vào địa vị của Tô gia vào lúc này, hắn không muốn cưới Tô Sở Nguyệt cũng không được. Cho nên sau khi biết tin Tô Sở Nguyệt mang thai, Thân Diệc Phàm đần người đi sang viện của Tô Sở Nguyệt dưới sự thúc ép của đám Thân lão bà, sau đó nhốt mình trong thư phòng. Lúc này Thân Diệc Phàm tâm phiền ý loạn, đối với tin Tổ Sở Nguyệt mang thai con của hắn, hắn thậm chí không thấy hưng phấn chút nào, chỉ thấy không có biện pháp. Hắn biết bản thân khó tránh được hôn sự với Tô Sở Nguyệt, lúc này hắn chỉ đang cố kéo dài thời gian, đi một bước tính một bước. Nhưng hắn biết dù có kéo dài tiếp, đến khoảng tháng8Giêng sang năm hắn sẽ phải thành hôn với Tô Sở Nguyệt thôi.
Bây giờ chẳng qua hắn chỉ đang hấp hối giãy giụa, dù biết là vậy chưa đến giây phút cuối cùng thì hắn vẫn không muốn thỏa hiệp. Tô Sở Nguyệt tưởng rằng có đòn sát thủ mang thai này là Thân Diệc Phàm sẽ lập tức đề cập đến việc hôn nhân. Nhưng phản ứng của Thân Diệc Phàm lại khiến nàng ta vô cùng thất vọng, cũng vô cùng tức giận.
Không ngờ sau khi biết nàng ta mang thai mà Thần Diệc Phàm vẫn mơ hồ nói sẽ nhanh chóng định ra việc hôn nhân của hai người họ. Còn nói sắp đến tết rồi, buôn bán bận bịu, hắn còn bận chuyện làm ăn, chờ hắn qua khoảng thời gian này rồi lại nói. Nàng ta không6tin những gì Thân Diệc Phàm nói, rõ ràng hắn ta đang lấy cớ! Thậm chí có đôi lúc nàng còn tức giận nghĩ, nếu Đổng Tử La kia đồng ý gả cho hắn, chắc chắn Thân Diệc Phàm sẽ không nói hai lời lập tức đồng ý, đâu ra cái chuyện vội làm ăn này.
Cho nên nàng ta càng nghĩ càng tức giận, chẳng lẽ đường đường là trưởng nữ nhà tri phủ lại không đáng giá như thế, còn không bằng một đứa con gái nông thôn? Tô Sở Nguyệt tức muốn chết, càng nghĩ càng hận Tử La, thậm chí hận cả Thân Diệc Phàm. Đương nhiên nàng ta hận nhất vẫn là Tử La. Nếu Tử La không xuất hiện thì Thân Diệc Phàm sẽ không bài xích chuyện kết hôn với nàng ta như thế, Tô Sở3Nguyệt thầm nghĩ. Nếu không có Tử La thì những đau khổ ngày hôm nay nàng ta phải chịu sẽ không tồn tại, nàng ta cũng cần đau đớn như thế, còn bị Thân Trịnh thị và Thân Uyển Nhi sỉ nhục.
Mà người ở đại phòng Thân gia và nhị phòng Thân gia, thậm chí cả Thân Tam lão gia, tuy bọn họ không nói thẳng trước mặt, thậm chí còn mong nàng ta và Thân Diệc Phàm thành thân, nhưng nàng ta thấy được sự khinh bỉ trong mắt họ.
Nàng ta hiểu rõ rằng nếu nàng ta gả cho Thân Diệc Phàm thì bọn họ có lợi nên bọn họ mới tán thành thôi. Nếu không phải vậy, có thể tưởng tượng ra cảnh bọn họ mắng nàng ta không biết xấu hổ ngay tại chỗ.
Dựa vào đâu mà một đại5tiểu thư nhà quan tri phủ như nàng ta muốn gả cho một thương nhân thấp hơn một cái đầu còn phải vội vàng như thế. Tô Sở Nguyệt càng nghĩ càng khó chịu, thậm chí nàng ta còn buồn bực phát hiện ra rằng bên cạnh nàng ta chẳng có ai tốt thật lòng.
Thân Diệc Phàm không thích nàng ta, không muốn cưới nàng ta, coi nàng ta như hồng thủy mãnh thú thôi không tính. Người nhà họ Thân bao gồm cả Thân lão bà trong đó, giúp nàng ta cũng chỉ vì ích lợi mà không có chút cảm tình nào, thậm chí còn khinh thường. Đến cả cha mẹ, đệ đệ ruột thịt cũng chỉ muốn lợi dụng nàng ta thôi. Đối với cha nàng ta, nàng ta chỉ là một con cờ luôn tiến về phía trước, điều này từ nhỏ nàng ta đã biết rồi.
Nương nàng ta tuy đối xử với nàng ta có phần thật lòng, nhưng phần nhiều là lợi dụng. Trong mắt nương nàng ta, nàng ta chẳng bằng một cái móng tay của đệ đệ. Nàng ta chỉ là một công cụ để đệ đệ tiến thân thôi.
Còn đệ đệ ruột thịt kia sao, không nói cũng vậy. Đệ đệ này của nàng ta không học vẫn không nghề nghiệp, suốt ngày đi khắp nơi gây họa, nàng ta đúng là chưa thấy được nó làm ra chuyện gì nên hồn. Hơn nữa nó ý được cha mẹ yêu thương, từ trước tới nay không coi huynh đệ tỷ muội ra gì. Đến cả nàng ta là tỷ tỷ cùng phụ thân, mẫu thân cũng thế.
Thể còn những nha hoàn, bà tử, đừng nhìn ngày thường bọn họ cung kính với nàng ta như thế, nhưng trong lòng lại không phải vậy. Hơn nữa nàng ta có thể khẳng định rằng số nha hoàn, bà tử trong cái viện này âm thầm bất mãn với nàng ta có cả khối. Chỉ la khế bán mình và vận mệnh của bọn họ đều bị nàng ta
nắm trong tay nên mới không lỗ mãng thôi.
Đối với những người quanh nàng ta, quan hệ đều là lợi dụng... Nhất thời, Tô Sở Nguyệt cảm thấy cuộc đời mình quá bi ai.
Tô Sở Nguyệt lại nghĩ đến Tử La, cũng so sánh bản thân với Tử La, nàng ta lại cảm thấy mất cân bằng.
Trong mắt Tô Sở Nguyệt, Tử La chỉ là một đứa nhóc nhà nông thôi, thậm chí còn không cha không mẹ, xuất thân so với nàng ta thì một trời một vực. Đúng là một người trên trời, một người dưới đất.
Tô Sở Nguyệt cảm thấy theo lý thuyết thì nàng ta phải sống hạnh phúc hơn một đứa con gái nông thôn như Tử La vô số lần mới đúng, nhưng sự thật trước mắt lại không phải như vậy.
Tử La không chỉ có ca ca, đệ đệ, tỷ tỷ thật lòng yêu thương, cuộc đời nàng cũng không kém nàng ta một phần. Thậm chí có đôi khi Tô Sở Nguyệt còn không thể không thừa nhận, Tử La còn sống giàu sang, thoải mái hơn mình nhiều. Thậm chí Tô Sở Nguyệt còn nhớ rành mạch, hội đèn Nguyên Tiêu năm đó, nàng ta nhìn thấy một vị công tử khí phách không giống người thường, mắt không thèm chớp mà vung tay lên mua cho Tử La một chuỗi vòng cổ trân châu còn đắt hơn tất cả số trang sức nàng ta có.
Sau đó, trong lễ sinh nhật của Tử La nàng ta còn thấy mấy người Tử Vi, Tử Thụ chuẩn bị quà tặng cực kì quý giá. Mà Dung Phong có lại lịch vô cùng thần bí trên trần trên còn chuẩn bị vô số kì trận dị bảo nàng ta chưa từng thấy. Thậm chí quà tến Dung Phong kia đưa tới còn đắt hơn bất kì món quà nào do Thân Diệc Phàm, Thân Uyển Nhi tặng Tử La.
So về điều kiện vật chất, trừ lúc trước nhà Tử La nghèo ra, mấy năm gần đây còn giàu hơn nàng ta. So về người xung quanh đối xử tốt, bất kể là thân thích xung quanh, mấy nhà hay qua lại hay là huynh muội Tử Thụ đều đối xử tốt với Tử La không thể bắt bẻ chỗ nào được.
Tô Sở Nguyệt càng nghĩ càng không hiểu dựa vào đâu mà một đứa con gái nông thôn lại có được nhiều thứ mà nàng ta không có được như thế, thậm chí còn cướp cả Thân Diệc Phàm mà nàng ta vẫn hằng thương. Càng nghĩ càng thấy bất công, càng nghĩ Tô Sở Nguyệt càng ghen ghét những gì Tử La có. “Đổng Tử La, ngươi trăm triệu lần không nên đoạt biểu ca với ta. Đời này có người thì không có ta, có ta thì không có ngươi! Đổng Tử La, ngươi hãy chờ xem!” Tô Sở Nguyệt thầm nghĩ, khăn tay trong tay nàng ta cũng bị vặn thành bánh quẩy. Lúc này, đại nha hoàn Ngọc Chi của Tô Sở Nguyệt mang theo vài tiểu nha hoàn tới.
“Tiểu thư, có tin tốt! Lão phu nhân vừa mở kho riêng chọn rất nhiều thứ tốt cho tiểu thư đấy, tiểu thư có muốn ra xem một chút không.”
Ngọc Chi vừa từ ngoài bước vào, không để ý đến sắc mặt vặn vẹo của Tô Sở Nguyệt, nghĩ có lẽ Tô Sở Nguyệt nghe được tin này sẽ vui lắm, vì thế cười tủm tỉm tranh công bẩm báo với nàng ta.
Ai ngờ, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Tổ Sở Nguyệt lườm cho một cái. “Chỉ là chút vật tầm thường mà thôi, chẳng lẽ tiểu thư nhà ngươi không đáng giá như thế à, còn tham mấy thứ này.” Tô Sở Nguyệt nói xong, thấy mấy nha hoàn cầm đống đồ kia ngơ ngác đứng yên thì lửa giận càng tăng. “Còn đứng ngẩn ra đây làm gì? Không mau mang hết mấy thứ đó xuống cho bổn tiểu thư!”. Thấy sắc mặt Tô Sở Nguyệt vô cùng tức giận, Ngọc Chi biết mình vỗ mông ngựa nhầm chỗ, vì vậy vội kêu mấy tiểu nha hoàn đó đi xuống. Những tiểu nha hoàn đó đã bị Tổ Sở Nguyệt dọa cho run lẩy bẩy từ lâu, không biết nên làm sao. Giờ nghe Ngọc Chi kêu bọn họ đi xuống, bọn họ đâu dám đứng tiếp, vội chạy hết xuống. “Hừ, toàn mấy thứ linh tinh! Người nhà họ Thân không coi ta ra gì đúng không, không ngờ lại lấy mấy thứ đó ra làm bẩn mắt ta.” Ngọc Chi nghe Tô Sở Nguyệt nói vậy thì trợn trắng mắt. Mấy thứ Thân lão bà vừa đưa đến dù là ở Tô phủ cũng hiếm thấy, không ngờ Tô Sở Nguyệt lại chướng mắt. Đương nhiên, Ngọc Chi không dám nói ra suy nghĩ của mình.
“Đến con của Thân Diệc Phàm ta cũng có rồi, Thân gia bọn họ còn dám lấy đồ vật ra qua loa lấp liếm. Thật nực cười, đúng là không để ta vào mắt rồi.”
Tổ Sở Nguyệt nghĩ đến mấy thứ vừa rồi nàng ta nhìn thoáng qua có vài cái từng nhìn thấy ở chỗ Tử La, hỏa khí trong lòng lại bừng lên thêm nữa.
Ngọc Chi nghe xong liền biết Tổ Sở Nguyệt đang tức nhà họ Thân biết nàng ta mang thai mà chỉ mang mấy thứ này sang đây, còn Thân Diệc Phàm vẫn chẳng hé một câu xác định về chuyện hôn sự. Sau khi biết mọi chuyện, Ngọc Chi không dám nói tiếp nữa. “Biểu ca có nói khi nào thành thân không?” Chờ phát tiết hết lửa giận trong người, Tô Sở Nguyệt lập tức hỏi Ngọc Chi.