*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tuy Tử La và Tiểu Lục nghĩ rằng mấy người Tử Thụ đã quá lo lắng rồi, nhưng dù gì nó cũng là tấm lòng của họ, vì vậy nàng đương nhiên cũng đồng ý. Sau khi quyết định xong những người sẽ đi cùng, hai người Tử Thụ, Tử Hiên lại dặn dò lại tất cả mọi chuyện một lần nữa thì mới yên tâm. Đêm trước khi lên đường, Tử Thụ, Tử Hiên còn dành thời gian ra dặn dò sáu người Xuân Hoa, Hạ Hà, Cảnh Nhất, Cảnh Nhị, Kim Tiền, Đồng Tiền nữa. Hai người Kim Tiên, Đồng Tiền cũng không có bất kì ý kiến gì về chức vụ của mình. Sau khi Tử Thụ tập hợp cả sáu người lại dặn dò tất cả, cuối cùng mới yên tâm.
Sau khi chuẩn bị chu đáo, hôm nay, Tử La và2Tiểu Lục mang theo sáu người Xuân Hoa, Hạ Hà, thu dọn hành lý dùng dọc đường, ngồi lên xe ngựa rồi xuất phát.
Trấn Cổ Thủy, biệt viện Thán gia, sân viên của Tổ Sở Nguyệt.
“Tiểu thư, vừa nhận được tin, quả nhiên giống y như tiểu thư đã dự đoán, chỉ có Đổng Tử La và Đổng Tử Hãn đi giám sát cửa hàng, vừa xuất phát sáng nay xong.” Ngọc Chi vào nhà báo cáo với Tô Sở Nguyệt.
Tổ Sở Nguyệt nghe tin rõ ràng rất vui mừng, tiếp đó dặn dò Ngọc Chi: “Tốt, vậy ngươi mau chóng thông báo cho tên họ Vương kia theo dõi đám Đổng Tử La. Phải nhớ, bảo bọn họ nhất định phải chọn cơ hội thật tốt để ra tay, không được có bất cứ sơ hở nào.” Cuối cùng còn không yên tâm dặn8dò một câu.
“Đúng vậy tiểu thư, nô tỳ đi ngay bây giờ đây.” Ngọc Chi nghe vậy liền nghiêm túc gật đầu, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài. Trong khoảng thời gian đó, Ngọc Chi cũng hiểu, nàng không thể khiến Tô Sở Nguyệt đổi ý được. Nếu Tô Sở Nguyệt nhất định phải làm chuyện này thì chuyện nàng phải làm là cố gắng hết sức giúp tiểu thư làm thật sạch sẽ, gọn gàng, như vậy chủ tớ bọn họ mới an toàn được.
Sau khi Ngọc Chi đi khỏi, Tô Sở Nguyệt lập tức suy nghĩ xem nên xử lý Vương Vũ thế nào. Vương gia này từng là thể gia nổi danh ở Dự Lâm phủ, thậm chí còn xuất sắc hơn Thân gia, tài lực hùng hậu hơn Thân gia mấy phần, quan trọng nhất là tên Vương Vũ kia6còn có hứng thú với Tô Sở Nguyệt. Lúc đó, Tô Sở Nguyệt cũng đã từng xếp hắn vào hàng có thể làm phu quân tương lai.
Có điều, Thân Diệc Phàm tuấn tú, tài hoa, xuất sắc hơn Vương Vũ, lại không ăn chơi đàng điếm, tiểu thiếp thông phòng vô số như hắn ta.
Vậy nên Tô Sở Nguyệt mới hướng về Thận Diệc Phàm hơn thôi.
Nhưng quả thật tài lực của Vương gia không hề tầm thường, vậy nên Tô Sở Nguyệt luôn duy trì quan hệ mập mờ với Vương Vũ.
Đến tận nửa năm trước, Tô Sở Nguyệt và Vương Vũ hẹn hò. Lúc đó, Vương Vũ có thể nói là bỏ hết vốn liếng, vô cùng lãng mạn, hơn nữa hai người có nam quả nữ, Vương Vũ không có ý tốt, ý chí Tô Sở Nguyệt lại không kiên định nên3hai người đã xảy ra quan hệ. Vốn khi đó, quan hệ giữa Tô Sở Nguyệt và Thân Diệc Phàm không có tiến triển gì, tuổi nàng ta ngày càng lớn, tuy tiểu thư quan gia gả đi sẽ dễ hơn nhưng tuổi này của nàng ta đã không hề nhỏ nữa rồi.
Vì vậy, sau khi Tô Sở Nguyệt xảy ra quan hệ với Vương Vũ, tuy rằng nàng ta hơi ảo não nhưng không quá hối hận, thận chí sau đó hai người còn hẹn hò với nhau nhiều lần.
Nhưng mà không bao lâu sau, chuyện làm ăn của Vương gia xảy ra vấn đề lớn, Vương lão gia đầu tư sơ suất khiến Vương gia tổn thất cực lớn. Chỉ trong mấy tháng, Vương gia xuống dốc không phanh, thậm chí còn dính vào kiện cáo. Vương gia vì vậy mà ngày một5sa sút hơn.
Thấy tình hình Vương gia như vậy, Tô Sở Nguyệt đương nhiên không thể ở cùng Vương Vũ nữa rồi.
Đã thế, lúc này cha Tô Sở Nguyệt còn được thăng lên làm tri phủ của Dự Lâm phủ, điều này khiến Tô Sở Nguyệt càng không vừa mắt Vương Vũ hơn.
Tô Sở Nguyệt bảo cha mình lấy nhược điểm của Vương gia ra uy hiếp Vương Vũ, để hắn chốn mọi chuyện của hai người xuống đáy lòng, nếu không sẽ khiến Vương gia biết mặt. Vương gia đã xuống dốc không phanh đâu còn chịu được đòn tấn công nào nữa, huống hồ Tổ gia nay đã khác xưa rồi. Vì vậy, Vương Vũ dù có bị đánh hộc máu gãy răng cũng chẳng dám nói ra quan hệ với Tổ Sở Nguyệt. Nếu như lần này không phải Tô Sở Nguyệt chủ động tới tìm Vương Vũ, chắc Vương Vũ cũng sẽ chẳng bao giờ dám tìm Tô Sở Nguyệt đầu.
Vương gia sa sút, Tô Sở Nguyệt lại có con của Vương Vũ. Mặc dù cha nàng ta là tri phủ của Dự Lâm phủ nhưng nàng ta muốn tìm một nhà chồng có tiền có thể như Thân gia hoặc Vương gia ngày xưa vẫn rất khó, còn nếu gả cho quan gia chức thấp hơn Tô tri phủ, nàng ta lại không cam lòng.
Chính vì như vậy, trừ
khi Tô Sở Nguyệt đến kinh thành, nếu không thì lựa chọn tốt nhất bây giờ chỉ có Thân Diệc Phàm mà thôi.
Mà Tô Sở Nguyệt cũng tự hiểu lấy mình, nàng ta biết với địa vị của Tô gia, nhà bọn họ muốn với tới người ở Kinh Thành thì còn chút khoảng cách.
Sau khi suy đi tính lại, Tô Sở Nguyệt cảm thấy Thân Diệc Phàm chính là ứng cử tốt nhất cho vị trí hôn phu của nàng ta. Đây cũng chính là nguyên nhân rất lớn khiến nàng ta điên cuồng phải gả cho Thân Diệc Phàm.
Tô Sở Nguyệt nghĩ chuyện này nhất định phải thành công, không ai có thể ngăn được nàng ta gả cho Thân Diệc Phàm, không ai có thể cướp đi tình yêu của hắn hết.
Vì vậy, Tô Sở Nguyệt biết nhất định phải loại trừ hai tai họa ngầm là Tử La và Vương Vũ mới có thể yên tâm được.
Lại nói đến Tử La và Tiểu Lục, đoàn người của bọn họ nhanh chóng từ trấn Cổ Thủy sang huyện Thanh Dương. Theo sự sắp xếp của Tử Thụ, đám Tử La đến cửa hàng malatang chỗ Cao Đại Sơn trước, để hắn chọn sáu tiểu nhị, rồi mang theo Cảnh Tam, Cảnh Tứ, bắt đầu hành trình giám sát các cửa hàng. Lần này số cửa hàng cần kiểm tra, sắp xếp không hề ít, chỗ cần đi cũng rất nhiều, có thể nói là nhiệm vụ vô cùng nặng nề.
Sau khi bàn bạc, hai người Tử La và Tiểu Lục liền quyết định sẽ theo nguyên tắc gần đây, giám sát từ gần đến xa theo trình tự các cửa hàng.
Đầu tiên, bọn họ quyết định giám sát các cửa tiệm ở huyện Thanh Dương trước rồi đến các chỗ khác sau.
Huyện Thanh Dương là nơi gần trấn Cổ Thủy nhất, cho nên bọn họ cũng quen thuộc với các cửa hàng ở khu này hơn.
Cho dù bọn họ đã quen thuộc với các cửa hàng này nhưng vẫn có quá nhiều việc phải làm, không chỉ phải kiểm kê sổ sách mà còn phải bàn bạc, thương lượng kế hoạch sắp tới cùng các chưởng quỹ, có thể nói là cực kỳ nhiều việc. Vì vậy, bọn họ làm việc cực kỳ hiệu suất, chỉ bốn ngày đã sắp xếp xong chuyện ở cửa hàng malatang, cửa hàng gia cụ và tiệm tạp hóa ở huyện Thanh Dương. Sau khi giám sát các cửa hàng ở huyện Thanh Dương xong, đám Tử La bắt đầu đi giám sát các cửa hàng ở các thị trấn xung quanh đây. Mây thôn trần này khá nhỏ, bình thường chỉ có hai, ba cửa hàng, thậm chí có nơi chỉ có một cái thôi. Hơn nữa, các cửa hàng trên trần đều nhỏ hơn trên huyện, công việc phải xử lý cũng ít hơn. Bình thường, Tử La chỉ cần một ngày để xử lý chuyện làm ăn của các cửa tiệm trong một trận, thậm chí còn lấn được thêm sang thôn trấn bên cạnh luôn. Hôm nay Tử La đi giám sát cửa hàng ở một trận khá vắng vẻ mang tên Bạch Vân, bởi vì trấn này chỉ có một cửa hàng của nhà nàng nên sau khi xử lý xong mọi chuyện, thời gian vẫn còn khá sớm, phải đến một canh giờ rưỡi nữa mới tối.
Mà thôn trần tiếp theo bọn họ cần đi cũng chỉ cách đây khoảng hơn một canh giờ đi đường. Hơn nữa, sau kho giám sát cửa hàng ở trận đó xong, thì chuyện ở huyện huyện Thanh Dương cũng coi như xong rồi. Vả lại, thôn này chỉ có hai cửa hàng, nếu bây giờ bọn họ đến thôn trấn đó thì có thể giám sát vào ngay sáng sớm mai, có thể xong việc rồi về huyện huyện Thanh Dương cách đó không xa ngay trong ngày, và như thế có thể sớm đến phủ Bạch Nhạc. Vì vậy, Tử La và Tiểu Lục bàn nhau một lát rồi quyết định chạy về phía thôn trần kia luôn.
Thôn kế tiếp cách trấn Bạch Vân khá xa, đến hơn một canh giờ nên mọi người vẫn đi xe ngựa.
Bởi vì phải bàn sổ sách mấy ngày nên Tử La cũng hơi mệt, giờ lại chạy xe hơn một canh giờ nên nàng càng mệt hơn. Đi đường yên tĩnh, Xuân Hoa đột nhiên khẽ nhắc: “Tam tiểu thư, có người.”
“Hả?” Tử La nghe vậy thì hơi nghi ngờ, nhưng thấy Xuân Hoa và Hạ Hà đều lộ ra dáng vẻ cảnh giác thì tim nàng đập thình thịch, đầu bắt đầu căng ra.
“Tam tiểu thư, xung quanh đây có mai phục.” Không tới hai phút, sắc mặt Xuân Hoa bắt đầu nghiêm trọng, nói ra một câu khẳng định.
Tử La nghe vậy thì càng lo lắng, mày nhíu lại nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc kinh hoàng.
“Có biết chúng có bao nhiêu người không?” Tử La tỉnh táo lại, muốn biết trước tình huống rồi mới có thể nghĩ cách giải quyết được. Xuân Hoa thấy Tử La còn có thể bình tĩnh như vậy thì không khỏi càng thêm kính phục.