Điền Viên Cẩm Tú

Trong lúc nguy cấp


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đáng tiếc bây giờ Xuân Hoa không hiểu được suy nghĩ của Hầu gia nhà nàng.

“Tam tiểu thư, họ cách chúng ta khá xa, năng lực của nô tỳ có hạn nên không thể nghe được bọn họ có bao nhiêu người.” Sau khi định thần, Xuân Hoa nghiêm túc lắng nghe một lúc, nhưng mà thất vọng là chính nàng cũng không thể xác định được đối phương có bao nhiêu người. Tử La nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ tình huống hiện tại. Nơi bọn họ đang ở hiện tại là chỗ trung gian giữa trần Bạch Vân và trấn kế tiếp, tính ra họ chỉ mới đi được nửa lộ trình, hơn nữa đoạn đường này lại không có nhà dân, vô cùng hẻo2lánh, vì lẽ đó nếu có người muốn động thủ thì chắc chắn đây là nơi mai phục tốt nhất.

Hơn nữa, mặc dù con đường này khá hẻo lánh nhưng đại ca nhị ca, các chưởng quỹ và người giúp việc trong cửa hàng đều đã từng đi qua, nhà nàng mở cửa hàng ở đây cũng không phải chỉ mới một hai năm, nhưng bọn họ chưa từng nghe nói ở đây có chuyện bất bình gì.

Vì lẽ đó, nếu phân tích kĩ càng, xem ra mai phục hôm nay ở hai bên đường không phải là đạo tặc hay cường đạo mà có thể là cố ý nhắm vào họ mà thôi.

Người đi đường đã ít nay càng ít hơn, sắc trời hiện cũng không còn sớm, trên đường đi,8ngoài họ ra có lẽ cũng không còn ai khác. Vậy thì tám chín phần mười mục tiêu của nhóm người trước mặt chính là họ rồi.

Có thể nói, sau hai lần bị “sơn tặc” đánh cướp vì Thân Diệc Phàm, Tử La đã không tin trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy, hơn nữa sau hai lần gặp phải “sơn tặc” giả đó, Tử La phát hiện lá gan của mình cũng càng lúc càng lớn, tới tận lúc này đây nàng vẫn có thể bình tĩnh nghĩ biện pháp.

Sau khi nghĩ mãi, Tử La quyết định giờ bọn họ phải thực hiện một giải pháp có tính khả thi cao nhất. Thể là nàng nghiêm túc dặn dò Xuân Hoa và Hạ Hà: “Người mai phục phía6trước chỉ sợ là nhằm vào chúng ta, cũng không phải là phường tốt đẹp gì. Xuân Hoa, Hạ Hà nhanh bảo mọi người bên ngoài chuẩn bị sẵn sàng, nâng cao cảnh giác. Nhưng mà trước tiên chúng ta không nên đánh rắn động cỏ, còn nữa bảo đoàn xe đi chậm một chút, không cần ngừng lại để tránh làm đối phương nghi ngờ, chúng ta chỉ cần cố gắng kéo dài thời gian xem có thể nghĩ ra cách nào khác hay không. Đúng rồi, nếu nhóm người kia quá đông, chúng ta không đánh lại được thì phải chạy, nhớ, nhất định không được liều mạng.” “Vâng, bọn ta sẽ nghe Tam tiểu thư.” Xuân Hoa nghe vậy cũng biết giờ họ chỉ có thể làm như vậy3mà thôi nên lập tức gật đầu đồng ý, nói xong họ bèn đi ra ngoài xe ngựa nói nhỏ với Đồng Tiền.

Sau khi thông báo cho mọi người ở mặt trước và mặt sau xe ngựa được biết, đoàn người tập trung cao độ, đồng thời lặng lẽ giảm tốc độ xe.

Thấy vẻ chăm chú và nghiêm túc trên khuôn mặt Tử La, Hạ Hà cảm thấy không đành lòng nên nói: “Tam tiểu thư yên tâm, bởi vì lo lần này Tam tiểu thư xuất hành sẽ gặp chuyện bất ngờ nên Ngũ thúc và Nam đại ca vẫn âm thầm bảo vệ chúng ta, lát nữa nếu đúng là nhóm người mai phục phía trước muốn nhắm vào chúng ta, Ngũ thúc và Nam đại ca nhất định sẽ5ra tay...” Vốn Mạc Ngũ thúc và Mạc Nam chỉ âm thầm để ý bảo vệ Tử La trong phạm vi trấn Cổ Thủy để kịp thời nắm được các tin tức liên quan đến Tử La mà thôi chứ họ chưa từng đi theo lặng lẽ bảo vệ như lúc này. Bởi vì cuộc sống của nàng khá đơn giản, cho nên trước nay chưa từng có ai có ý xấu động vào Tử La đến mức cân Mạc Ngũ thúc và Mạc Nam ra mặt như thế.

Nhưng mà sau những chuyện Thân Diệc Phàm làm với Tử La, đặc biệt là lần Thân Diệc Phàm bắt cóc Tử La, Mạc Ngũ thúc và Mạc Nam bị Mạc Vân Thiển trách phạt, hơn nữa sau sự việc đó mấy người Mạc Ngũ thúc cũng biết Mạc Vân Thiên coi trọng Tử La như thế nào, chính mắt họ trông thấy Mạc Vân Thiên liều mạng chạy đi cứu viện sau khi nghe tin Tử La bị bắt cóc, họ nào dám khinh thường vị trí của Tử La ở trong lòng Mạc Vân Thiên nữa. Vì lẽ đó lần này Tử La xuất hành, Mạc Ngũ thúc và Mạc Nam dù muốn hay không cũng phải lặng lẽ bám theo.

Lời Hạ Hà còn chưa nói hết, Xuân Hoa đã nhanh mắt nhìn thấy trên trời có một chùm pháo hoa bay lên, người khác không biết đó là gì nhưng nàng và Hạ Hà hiểu rõ đó là ám hiệu dùng để đưa tin của Mạc gia. Chỉ có những người âm thầm bảo vệ Mạc gia như họ mới biết ám hiệu đó. Thế là Xuân Hoa và Hạ Hà càng quyết tâm hơn, họ đoán chắc Ngũ thúc và Mạc Nam cũng biết được tình huống phía trước nên báo cho những người khác rồi. Nói đến chuyện này cũng
không có gì kỳ lạ, hai người họ có thể phát hiện ra tình hình thì lẽ nào Mạc Ngũ thúc và Mạc Nam lại không biết được đây.

Nhưng mà dĩ nhiên có thể khiến Mạc Ngũ thúc và Mạc Nam cầu cứu viện binh như vậy, chắc chắn người mai phục phía trước hẳn là khó dây vào.

Nghĩ đến đây, Xuân Hoa và Hạ Hà nhìn nhau một cái, họ vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại thấp thỏm hơn.

“Tam tiểu thư, có lẽ trước mặt có không ít người, đoàn chúng ta không phải là đối thủ của họ, dù Ngũ thúc và Nam đại ca có ra tay cũng không thể bảo đảm thắng hoàn toàn. Nhưng mà Tam tiểu thư không cần quá lo lắng, nô tỳ và Hạ Hà vừa thấy tín hiệu viện binh mà Ngũ thúc và Nam đại ca bắn lên. Bây giờ chúng ta cứ cố gắng kéo dài thời gian đã, đợi viện binh đến rồi chúng ta sẽ không sao.” Thấy Tử La bình tĩnh là thế nhưng họ vẫn nhìn ra được nàng cũng đang căng thẳng, Xuân Hoa nhỏ giọng nói tin tức đó cho Tử La nghe. Quả thật là sau khi nghe thấy vậy, Tử La cũng cảm thấy thả lỏng hơn, đồng thời cũng cảm động trước sự bảo vệ của Mạc Vân Thiên dành cho mình. Không biết tại sao, trong lúc nguy cấp năng nghe được Mạc Vân Thiên có sắp xếp người bảo vệ bên cạnh nàng, đôi mắt của nàng lại cay cay, thiếu chút nữa là rơi nước mắt. Bởi vì Tết Nguyên Tiêu lần này Mạc Vân Thiên không đến, trong lòng nàng còn cảm thất mất mát, vậy mà bỗng chốc lại biến mất hoàn toàn, thậm chí trái tim hoảng hốt cũng dần bình tĩnh lại, không còn lo lắng nữa. Nàng luôn có một cảm giác vô hình là nhất định Mạc Vân Thiên sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì, thậm chí chính nàng cũng không rõ sự tin tưởng đó từ đâu mà có. Nhưng mà Tử La cũng hiểu tình hình trước mắt, đây không phải là lúc để cho nàng cảm động, thể là nàng vội cố kìm nén tâm tình, vực dậy tinh thần để xử lý tình huống hiện tại.

“Đúng đó, Tam tiểu thư đừng lo, Xuân Hoa tỷ nói rất đúng, nô tỳ sẽ không để Tam tiểu thư xảy ra chuyện gì, lát nữa dù có chuyện gì xảy ra, Tam tiểu thư đừng cách xa bọn nô tỳ, nô tỳ và Xuân Hoa tỷ sẽ liều mạng bảo vệ người.” Hạ Hà cũng an ủi Tử La.

“Được, A La không sợ, lát nữa nếu mình đánh không lại thì cứ bỏ chạy, không nên cứng đối cứng, các tỷ cũng phải bảo vệ bản thân. A La không mong bất kỳ ai có chuyện đầu.”

Thấy Xuân Hoa và Hạ Hà kiên định như thế, Tử La cũng thấy rất cảm động, nàng nắm chặt tay hai người dặn dò, nàng hy vọng hôm nay tất cả mọi người đều bình an qua khỏi.

Xuân Hoa thấy Tử La quan tâm mình và Hạ Hà như thế, nàng cũng thấy xúc động vô cùng, quyết tâm bảo vệ Tử La càng thêm kiên định, dù có phải bỏ mạng cũng phải bảo đảm an toàn cho nàng.

“Được, chúng ta sẽ không sao cả.” Xuân Hoa che giấu suy nghĩ trong lòng, vẫn cười nói an ủi Tử La. Mặc dù bình thường Hạ Hà tùy tiện là thế, nhưng nàng cũng nhận ra sự quan tâm của Tử La dành cho họ xuất phát từ nội tâm, nàng không thể giấu được tâm tình như Xuân Hoa, thể là khác với vẻ bình tĩnh hằng ngày, vẻ mặt nàng có phần hơi kích động, ý nghĩ trong lòng cũng giống với Xuân Hoa, nhất định không để cho Tử La có chuyện.

Có thể nói, nếu như lúc mới đầu Xuân Hoa và Hạ Hà gặp Tử La, sở dĩ họ bảo vệ Tử La đều là vì mệnh lệnh của Mạc Vân Thiên, thì sau khoảng thời gian chung sống, giờ họ lại một lòng muốn bảo vệ nàng, không chỉ là vì mệnh lệnh nữa. Bởi vì họ biết Tử La đáng để họ cố gắng mà bảo vệ.

Nghe Xuân Hoa nói vậy, Hạ Hà cũng kiên định đáp: “Không sai, Xuân Hoa tỷ nói đúng lắm, chúng ta sẽ không sao cả.”

“Ừ, lát nữa mọi người phải cẩn thận, chúng ta sẽ không sao đâu.” Tử La thấy vậy cũng đồng tình, đây vừa là để an ủi Xuân Hoa và Hạ Hà, vừa là nói cho chính năng nghe. Mặc dù nàng biết có Mạc Ngũ thúc và Mạc Nam bảo vệ, nàng cũng tin Mạc Vân Thiên sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì, nhưng tình thể trước mắt nàng đâu thể không lo lắng được đây, chỉ khá hơn lúc nãy là vì có niềm tin mà thôi.

Sau khi ba chủ tớ trên xe nói chuyện với nhau xong, cảm xúc của mọi người được bình ổn không ít, trong lòng họ đều đang suy nghĩ phải làm sao cho phải.

Từng khắc trôi qua, đoàn xe thả chậm tốc độ, hơn nữa hiển nhiên đối phương không biết là họ đã đoán được có mai phục, nhưng đoạn đường này lại không xa, dù họ cố kéo dài thời gian thể nào đi nữa, khoảng cách giữa hai bên vẫn càng lúc càng gần.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện