Điền Viên Cẩm Tú

Chạy tới vạn hoa cốc


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Thiếu chủ, để Tam tiểu thư ngồi trên xe ngựa đi, giờ sắp tối rồi, ban đêm lạnh, hơn nữa cưỡi ngựa thì xóc nảy quá.” Thấy Mạc Vân Thiên muốn phi ngựa đi nhanh, Mạc Ngũ thúc với tỉ mỉ nhắc nhở.

Bấy giờ Mạc Vân Thiên cũng đang nóng ruột, nghe Mạc Ngũ thúc đề nghị như vậy rất có lý, thế là hắn gật đầu, cẩn thận ôm Tử La đi về phía xe ngựa. Mặc dù Xuân Hoa và Hạ Hà đều bị thương trong khi tranh đấu nhưng không nghiêm trọng lắm, Xuân Hoa thì bị thương nặng hơn một chút, còn Hạ Hà thì chỉ bị ngoài da. Hai người bất lực để Tử La bị bắt đi ngay trước mắt, cho2nên bọn họ đều cảm thấy hổ thẹn vạn phần, thậm chí họ còn không dám đối mặt với ánh mắt của Mạc Vân Thiên.

Thế là lúc Mạc Vân Thiên ôm Tử La lên xe ngựa chạy tới Vạn Hoa Cốc, Hạ Hà vội vàng leo lên ngồi trước xe ngựa.

Sau khi Mạc Vân Thiên ôm Tử La lên xe, Mạc Nam và Mạc Tứ cũng vác tên sát thủ cầm đầu đang hôn mê chạy tới chỗ này. Mạc Tứ giao tên sát thủ nọ cho Mạc Ngũ thúc và nhóm ám vệ, sau đó cũng nhảy lên xe ngựa để đánh xe cho Mạc Vân Thiên. Vốn Tiểu Lục còn muốn ngồi chung một xe ngựa với họ, cậu mấp máy môi một lúc nhưng8cuối cùng lại không nói lời nào, trơ mắt nhìn Mạc Tứ đánh xe lướt qua mình. Mạc Nam thấy vẻ mặt của Tiểu Lục lúc này thì nhanh trí dời sự chú ý của cậu: “Tam thiếu gia, những sát thủ này phải làm sao bây giờ?” Không thể không nói, cái cớ này của Mạc Nam thật sự không ra sao cả, nhưng cũng thành công dời sự chú ý của Tiểu Lục rồi.

Tiểu Lục vừa nghe Mạc Nam nhắc đến nhóm sát thủ kia thì tức giận bừng bừng, vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc. Sau một lúc trầm ngâm, cậu lên tiếng: “Nam đại ca cứ gọi đệ là Tiểu Lục như trước là được rồi, chuyện hôm nay chúng6ta phải điều tra cho ra những sát thủ này là do ai phái tới, ai là người đứng sau tất cả những chuyện này, chúng ta không thể bỏ qua cho họ được. Tiểu Lục chưa từng gặp những chuyện như thế này, tuổi đệ cũng còn nhỏ, cho nên đệ phải làm phiền Ngũ thúc và Nam đại ca rồi.”

Mạc Ngũ thúc và Mạc Nam nghe vậy thì đều nói không phiền, Tiểu Lục bèn nói tiếp: “Tam tỷ tỷ còn chưa tỉnh lại, Tiểu Lục thật sự không an lòng, cho nên Tiểu Lục muốn tới Vạn Hoa Cốc trước, không biết Ngũ thúc có thể dẫn đường cho cháu được không?”

Nghe Tiểu Lục nói muốn đi theo Tử La, Mạc Ngũ thúc và3Mạc Nam sao mà từ chối được, hơn nữa có họ ở đây rồi, Tiểu Lục không cần phải ở lại, thể là hai người họ dặn mấy âm về đi theo bảo vệ Tiểu Lục, đồng thời đi cùng cậu đuổi theo xe ngựa của Mạc Vân Thiên và Tử La, họ xử lý xong việc sẽ theo sau.

“Nóng quá...

Thấy động tác giãy giụa của Tử La với tần suất càng lúc càng tăng, Mạc Vân Thiên cũng biết là thuốc bắt đầu phát huy tác dụng.

Nhìn nàng vẫy vùng dưới tác dụng của thuốc, sắc mặt đỏ bừng như muốn nhỏ ra thành máu, thống khổ đến bất lực, trái tim hắn đau như bị dao cắt, cơn giận trong lòng lại bùng lên, hắn5thề nhất định sẽ khiến những kẻ tham gia vào vụ này phải hối tiếc không kịp.

“Ưm... A La khó chịu.” Lúc này, Tử La lại tiếp tục rên rỉ, thậm chí nàng còn bắt đầu kéo quần áo trên người mình.

“Không sao đâu, A La đừng sợ, chỉ một lát nữa sẽ ổn thôi, chúng ta gắng thêm một lúc nữa.”

Thấy cô bé trong lòng khó chịu đến vậy, Mạc Vân Thiên lại thương tiếc vạn phần, hắn không nhịn được vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của nàng, động viên an ủi, mặc dù hắn cũng biết lúc này đây Tử La không hiểu được hắn đang nói cái gì.

Mặc dù nàng không biết ai đang ôm lấy mình, nhưng trong lòng hắn, nàng ngửi được một mùi hương quen thuộc, khiến trái tim bỗng trở nên bình tĩnh. Trong tiềm thức, nàng cực kỳ dựa dẫm vào vòng tay đó. Thế là Tử La không chống lại nổi tác dụng của thuốc nữa, hoàn toàn mơ màng.

Tác dụng của thuốc đã khiến nàng mất đi tỉnh táo, Tử La cảm thấy một cảm giác mát mẻ trên mặt mình, nàng không muốn rời khỏi nó, chỉ muốn dính lấy không buông, thể là nàng nhẹ vuốt ve bàn tay hắn đang để trên mặt mình.

Tử La cảm thấy như có một ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể, khiến nàng nóng bức không chịu nổi, cả người khó chịu, nàng muốn cảm giác mát rượi giống như trên mặt mình, nhưng thực ra chính nàng cũng không biết mình đang muốn cái gì. Tác dụng của thuốc càng lúc càng mạnh hơn, sau đó thậm chí Tử La còn vô thức cởi quần áo trên người, nơi cổ áo đã lộ ra một vùng da trắng bóc, nhưng nàng vẫn tiếp tục lôi kéo quần áo của mình.

Mạc Vân Thiên không dám động vào Tử La, nhưng hắn lại không đành lòng để nàng khó chịu, thế là ma xui quỷ khiến thế nào, hắn hôn lên gò má của nàng. “Đừng đi mà... nóng...” Được Mạc Vân Thiên hôn, Tử La không nhịn được lại muốn nhiều hơn nữa, lúc đôi môi hắn rời khỏi gò má nàng, nàng không kìm được tiếng rên, quần áo trên người lại bị nàng cởi ra nhiều hơn, thậm chí không biết từ khi nào, cặp đùi duyên dáng cũng lộ ra phân nửa.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng Mạc Vân Thiên đấu tranh dữ dội, nhiều năm ở quân doanh, hơn nữa hắn chưa từng gần gũi nữ sắc, bây giờ nhìn thấy Tử La quần áo nửa kín nửa hở như thế, dù khả năng tự chủ của hắn có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không hiệu quả.

Thế là hắn không nhịn
nổi lại hôn thêm lần nữa, lần này hắn chạm vào đôi môi đầy đặn như cánh hoa của Tử La.

Mùi hương của nàng tuyệt đến lạ kỳ, là mùi hương thiếu nữ khiến lý trí của hắn lại đi xa không ít. Không hiểu sao, nụ hôn này khiến hắn nhớ lại cái hôn của chín năm về trước, lần đầu tiên hắn gặp được Tử La, khi đó nàng bất cẩn ngã trên người hắn, môi của hai người chạm vào nhau.

Mạc Vân Thiên cứ tưởng mình đã quên mất lúc ý thức không rõ ràng là mấy, vậy mà hôm nay khi hắn lại được chạm vào đôi môi nàng, ký ức đó lại vẫn rõ ràng đến vậy.

Dường như là bản năng, hắn bất giác hôn sâu hơn. Mà dưới ảnh hưởng của thuốc, Tử La cũng khát vọng được Mạc Vân Thiên hôn mình, nàng cảm thấy lúc hắn chạm vào sẽ khiến cơ thể dễ chịu hơn một chút, thể là nàng cũng mơ hồ trúc trắc đáp lại Mạc Vân Thiên. Phản ứng của nàng lúc này khiến cho Mạc Vân Thiên vốn không còn mấy lý trí lại càng không nhịn được, thể là hắn càng hôn mãnh liệt. Xưa nay hắn chưa từng biết hóa ra không phải là mình không thích gần nữ sắc, không mê muội nữ sắc, mà chẳng qua là chưa gặp được người mình yêu, mình quý trọng mà thôi.

Mặc dù Mạc Vân Thiên rất mê muội cơ thể hoàn mỹ trong lòng, hơn nữa đây còn là cô nương mà hắn luôn mong nhớ, tấm tâm niệm niệm suốt mấy năm, thậm chí chỉ với một nụ hôn say mê quấn quýt đó, hắn đã quên mất mình đang làm gì, chỉ nương theo bản năng vỗ về và hôn lấy người bên dưới.

Nhưng mà tình cảm của hắn dành cho Tử La đã khắc sâu vào xương tủy, chính lúc mê mẩn đó, trong đầu hắn vẫn còn một tia ý thức nhắc nhở rằng, hắn không được gây tổn thương cho nàng.

Thể là Mạc Vân Thiên dùng hết lý trí của mình để dừng lại.

Nhìn dấu hôn trên người Tử La, những dấu vết mà mình vừa để lại, Mạc Vân Thiên mới tỉnh táo hoàn toàn.

Không, hắn không thể gây tổn thương cho nàng, hắn cũng hết sức vui mừng vì mình đã kịp thời ngừng lại.

Mạc Vân Thiên nhẹ nhàng kéo lại hơn nửa quần áo đã bị nàng cởi ra, nhưng người trong lòng lại rất không phối hợp, hắn vừa cài xong nàng lại cởi ra ngay, thậm chí là cởi nhiều hơn nữa.

ôi, Mạc Vân Thiên thầm thở dài một hơi, nhìn phần da dẻ lộ ra ngoài như muốn thử thách ý chí của hắn, thế là hắn cởi áo khoác ngoài trên người mình, bọc kín nàng lại. “Ngoan nào, A La đừng quậy, chúng ta sắp đến Vạn Hoa Cốc rồi.” Dù người trong lòng có nghe được hay không, Mạc Vân Thiên vẫn vỗ về an ủi, chỉ mong có thể động viên nàng được thêm một chút. Xưa nay hắn chưa từng thấy đi đường lại có thể xa đến vậy, thấy xe ngựa vẫn chưa dừng lại, hắn không nhịn được mất kiên nhẫn nói với Mạc Tứ ngoài xe: “Sao còn chưa tới?” Mạc Tứ nghe vậy thì thoáng giật mình, thiếu chút nữa đã quên mình đang điều khiển xe ngựa. Mặc dù giọng của hắn không lớn, thậm chí không nghe được có chút tức giận nào, nhưng Mạc Tứ lại biết lúc này đây gia của mình đã không còn kiên nhẫn được nữa. “Gia, sắp tới rồi, chúng ta đã vào Vạn Hoa Cốc rồi, còn mấy trăm mét nữa là tới.” Mạc Tứ không dám thất lễ, cho dù hắn biết còn chưa đến mấy trăm mét nữa là tới nhà của Trưởng lão đầu nhưng hắn vẫn báo cáo đầy đủ. Mạc Tứ đi theo Mạc Vân Thiên từ nhỏ, nhưng hắn xin thể trước giờ hắn chưa từng thấy gia nhà mình mất kiên nhẫn và gấp gáp như thế. Nhớ năm đó Dạ Quốc đột kích giữa mùa đông, lương thảo của họ thiếu thốn trầm trọng, nhưng gia nhà hắn chưa từng nhíu mày lấy một cái, vẫn có thể tỉnh táo nghĩ ra đối sách, cuối cùng đánh bại đại quân của Dạ Quốc, lập quân uy hiển hách của quân Mạc gia ở biến thành.

Thậm chí trên sa trường vô số lần vào sinh ra tử, chưa bao giờ hắn nhìn thấy gia nhà mình mất kiềm chế như thế.

Có thể nói gia là một người không để lộ tâm trạng ra ngoài, không dễ kích động, thậm chí có thể nói là tâm tư thâm trầm, cho nên đám thuộc hạ bọn họ đều biết chỉ có trước mặt thiếu phu nhân tương lai, gia nhà mình mới lộ vẻ lo lắng và mất kiểm soát vậy thôi. Hắn không thể không thừa nhận thiếu phu nhân tương lai có vị trí vô cùng quan trọng đối với gia.

Có lẽ trong lòng gia, thiếu phu nhân còn quan trọng hơn mạng hắn. Nghĩ đến đây Mạc Tử cũng giật mình. Mạc Vân Thiên trong xe ngựa đầu biết được suy nghĩ của Mạc Tứ lúc này, sau khi nghe được câu trả lời, sự lo lắng bồn chồn trong lòng hắn mới vơi đi một chút.

“A La, chúng ta sắp đến rồi.” Mạc Vân Thiên nhẹ giọng nói với người trong lòng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện