*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sau đó hắn lại lấy áo ngoài trùm lên người Tử La, lúc này mới cẩn thận ôm nàng xuống ngựa. Sau khi Mạc Vân Thiên Đế Tử La xuống ngựa, trừ Mạc Tứ và mấy ám vệ cưỡi ngựa đuổi theo, Mạc Tam tới Vạn Hoa Cốc trước cũng đã đứng cùng vợ chồng Vạn Hoa Cốc chủ Trương lão nhân đứng chờ cạnh xe.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên Trưởng lão nhận thấy Tử La, nhưng ông đã từng nghe bạn tốt của mình là Ngô lão nhân nhắc tới nàng. Lần Thân Diệc Phàm bắt Tủ La, vết thương trên tay Tử La được Mạc Vân Thiên mời Ngô lão nhân tới xem. Lúc Ngô lão nhân2tự mình xem vết thương rồi xử lý cho Tử La, có thể nói khi ấy bọn Mạc Nam, Mạc Tam và đám ám vệ được thấy gia nhà mình nuông chiều, yêu thương vị thiếu phu nhân tương lai này đến thế nào, quả thực là nâng trong tay để yêu.
Khi ấy Ngô lão nhân nói cho Trưởng lão nhận biết việc này.
Lúc Mạc Tam chạy tới Vạn Hoa Cốc thì lòng nóng như lửa đốt, nói với ông một lần nữa nha đầu này có vị trí như thế nào trong lòng Mạc Vân Thiên, kêu ông nhất định phải giữ cho nha đầu này không có việc gì, nếu không thì gia nhà hắn sẽ điên thật.
Thật ra8đây chỉ là những gì Mạc Tam nói, chỉ bằng những việc lần trước hắn nghe Ngô lão nhân kể lại biểu hiện của Mạc Vân Thiên lúc ông xem vết thương cho Tử La cũng biết nàng quan trọng với Mạc Vân Thiên như thế nào.
Vì thế, khi Trưởng lão nhận thấy Mạc Vân Thiên ôm Tử La xuống xe ngựa thì cũng không nói nhiều, trực tiếp nói luôn với thế tử đứng bên: “Bà nó, bà mau mang hòm thuốc của tôi sang phòng cho khách đi.”
“Ừ.” Thế tử của Trưởng lão nhân là Trương Lâm thị nghe vậy cũng không lề mề, chỉ chạy như bay về phía hậu viện.
Thấy Trương Lâm thị đã đi lấy hòm6thuốc, Trưởng lão nhân cung kính nói với Mạc Vân Thiên: “Thiếu chủ, mau bể người vào phòng thôi.” Nói xong thì đi trước dẫn đường.
Y thuật của Trưởng lão nhân dù không phải là lợi hại nhất triều Đại Tề thì cũng chắc chắn là số một số hai, chỉ là người bên ngoài ít ai nghe đến tiếng tăm của ông.
Còn vì sao Trưởng lão nhân lại gọi Mạc Vân Thiên là thiếu chủ, phải nói từ thế hệ đồng lứa gia gia của Trưởng lão nhân Trương Mặc và tằng tổ phụ của Mạc Vân Thiên Mạc Khung. Gia gia của Trưởng lão nhân Trương Mặc từng là thần y nổi danh thiên hạ năm đó, mà Trương3Mặc và tằng tổ phụ của Mạc Vân Thiên Mạc Khung là người quen cũ. Mạc Khung từng có đại ân với Trương Mặc, vì báo đáp Mạc Khung, Trương Mặc đi theo quân doanh góp sức cho Mạc Khung, từng mấy lần kéo Mạc Khung từ cửa quỷ về. Sau khi triều Đại Tề được thành lập, Mạc Khung vì lập được công lao khó ai có nên được phong làm Trấn Bắc hầu. Ông cũng không quên Trương Mặc, vì thế nên thành tâm mời Trương Mặc ở lại, nói rằng phủ Trần Bắc hầu chính là nhà của Trương Mặc.
Nhưng vì lúc trẻ Trương Mặc có thiên phú trên phương diện y học hơn người, được nhiều người5coi trọng, bản thân ông ta lúc đó trẻ tuổi ngạo mạn, không biết khiêm tốn nên bị sư đệ đồng môn ám hại, may mà gặp được Mạc Khung, nếu không đã chết dưới tay sư đệ rồi.
Thế nên sau khi đi theo Mạc Khung, Trương Mặc vẫn luôn khiêm tốn, trừ tâm phúc của Mạc Khung ra thì không ai biết thân phận thật của ông ta.
Đến khi Mạc Khung được phong hầu thuận lợi, không cần lên chiến trường nữa, Trương Mặc không nhận lời mời của Mạc Khung ở lại mà đi cùng phu nhân nhà mình đến Vạn Hoa Cốc chuyên tâm nghiên cứu y thuật, không màng thế sự, bắt đầu ẩn cư.
Nhưng Trương Mặc cũng không cắt đứt hoàn toàn mối liên hệ với Mạc gia, mỗi một thế hệ gia tướng Mạc gia sẽ đều chọn một người có hứng với y thuật đến đây học tập y thuật cùng hậu nhân của Trương Mặc.
Vì năm đó Trương Mặc tự nguyện bán mình đến Mạc gia làm gia nô cho Mạc Khung nên sau khi ông ta rời khỏi Mạc gia, vẫn kiên trì nhận mình là gia nô Mạc gia, dặn dò hậu thể cũng tôn xưng hậu nhân nhà họ Mạc làm chủ, nên giờ Trưởng lão nhân gọi Mạc Vân Thiên một tiếng thiếu chủ cũng hợp lý.
Đến bây giờ, một là vì Trương Mặc năm đó không để ý tới thế sự, không muốn bị việc đời quấy rầy, hai là vì Mạc Khung cũng không hy vọng để người ngoài biết Trương Mặc từng là gia nô nhà ông nên việc này thành một bí mật của Mac gia.
Việc Trương Mặc và hậu nhân của ông ta vẫn còn tồn tại lúc nào cũng là cơ mật quan trọng nhất của Mạc gia, dù là mẹ con Mạc Kể Tổ cũng không biết đến sự tồn tại của Vạn Hoa Cốc.
Giờ phút này, nghe Trưởng lão nhân nói vậy, đương nhiên Mạc Vân Thiên sẽ không nói nhiều, ôm Tử La theo sát Trưởng lão nhân đi về phía hậu viện. Mạc Tam, Mạc Tứ phía sau vội đuổi theo, nhưng thấy Mạc Vân Thiên ôm Tử La vào phòng rồi, bọn họ cũng thức thời đứng chờ trong viện, dù sao bọn họ cũng không tiện xem.
Lúc Mạc Vân Thiên đặt Tử La nằm lên giường trong phòng dành cho khách được Trương lão nhân chuẩn bị, Trương Lâm thì cũng cầm hòm thuốc của Trương lão nhân tới.
Trưởng lão
nhân thấy thể phất tay kêu Trương Lâm thị lùi xuống, chờ đến khi trong phòng chỉ còn có ông, Tử La và Mạc Vân Thiên, Trưởng lão nhân lập tức bắt mạch cho A La cẩn thận.
Mạc Vân Thiên đứng một bên nôn nóng đợi Trưởng lão nhân bắt mạch cho Tử La xong lập tức hỏi: “Trương bá bá, không biết A La thế nào rồi?” “Nha...” Vốn Trưởng lão nhân còn định thuận miệng gọi Tử La là nha đầu những lời còn chưa ra khỏi, suy nghĩ đã thay đổi nhanh chóng, lập tức ý thức được rằng mình không thể gọi thế được.
“Rốt cuộc nàng ấy bị sao vậy?” Ai ngờ chỉ một chút này thôi lại khiến Mạc Vân Thiên hiểu lầm, hắn tưởng tình hình của Tử La rất nghiêm trọng nên lòng càng nôn nóng, vội vàng hỏi, thậm chí trong giọng nói còn có chút run rẩy mà bản thân không biết.
Trưởng lão nhận thấy Mạc Vân Thiên khẩn trương như thế, biết Mạc Vân Thiên hiểu nhầm ý mình, vội giải thích: “Thiểu chủ đừng lo, tam tiểu thư không gặp vấn đề gì, nàng ấy chỉ trúng chút tình được thôi, lát nữa ta làm chút thuốc giải cho tam tiểu thư là sẽ không sao cả.”
Nghe Trưởng lão nhân nói Tử La không có việc gì, Mạc Vân Thiên thả lỏng tâm tình, trái tim đang treo cũng được hạ xuống, sau đó hắn chắp tay nói với Trưởng lão nhân: “Vậy làm phiền Trương bá bá.” “Không dám, không dám, thiếu chủ khách khí rồi.” Trưởng lão nhân thấy thế vội nói.
Sau đấy, ông lại do dự trong nháy mắt, nhưng cuối cùng vẫn nói đúng sự thật: “Nhưng thưa thiếu chủ, thuốc này tác dụng đột ngột, nếu đợi tam tiểu thư uống thuốc giải để hoãn nó lại, quãng thời gian lúc ấy chỉ sợ... sẽ khó khăn với tam tiểu thư. Nghe nói... nghe nói tam tiểu thư là... thiếu phu nhân tương lai, nên... nên biện pháp tốt nhất vẫn là đích thân thiếu chủ ngài...”
Trưởng lão nhân cảm thấy nói hết được câu này dưới ánh mắt của Mạc Vân Thiên đã rút sạch sức lực của ông, nhưng ông không thể nói cả câu rõ ràng. Lúc này ông thầm nghĩ trong lòng, đúng là làm đại phu không dễ chút nào. Nếu không phải tại Mạc Vân Thiên vẫn đang đứng trước mặt nhìn, ông sẽ xoa đầu thử xem có mồ hôi lạnh không. Sau khi nói hết câu nói tràn ngập ám chỉ kia, rõ ràng ông thấy vẻ mặt Mạc Vân Thiên biến đổi, càng khiến người ta sợ hãi.
Đương nhiên Mạc Vân Thiên hiểu Trưởng lão nhân đang ám chỉ cái gì, nhưng chưa đến mức vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không làm như vậy. Trong lòng hắn, Tử La xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất, hắn không thể làm chuyện có lỗi với nàng lúc nàng không có ý thức, không tỉnh táo như lúc này được.
Vì thể nghe Trưởng lão nhân nói xong, hắn lập tức hỏi: “Nếu A La uống thuốc giải, ngoại trừ có chút khó chịu ra thì còn để lại di chứng gì không?”
“Cái đó thì không, chỉ khó chịu chút thôi.” Trương lão nhân trả lời đúng sự thật. “Ừ, vậy Trương bá bá đi phối thuốc đi.” Mạc Vân Thiên chỉ trầm ngâm một lúc đã đưa ra quyết định, không đợi Trưởng lão nhân đáp lời đã bổ sung thêm một câu: “Tốt nhất là làm nhanh lên.”
Trưởng lão nhân nghe vậy hiểu ý Mạc Vân Thiên, nhanh nhẹn đồng ý, nói rằng sẽ nấu thuốc bằng tốc độ nhanh nhất có thể, nói xong chạy ra ngoài cửa. Chờ sau khi Trưởng lão nhân đi xuống, Mạc Vân Thiên thấy Tử La giãy giụa còn nhiều hơn ban nãy. Áo khoác ngoài hắn khoác lên người nàng lại bị nàng kéo ra. Nghĩ đến lời Trưởng lão nhân vừa nói, Mạc Vân Thiên thấy trong phòng chỉ còn có hắn và Tử La thì vội cởi hết áo ngoài của Tử La xuống, sau đó lại nới lỏng váy áo trên người nàng, cố hết sức để khiến Tử La thoải mái hơn một chút. Nhưng tác dụng của thuốc này mãnh liệt y như Trương lão nhân đã nói, nhìn Tử La vẫn khó chịu như cũ. Thấy Tử La vì thứ thuốc chết dẫm này mà khổ sở như thế, nhìn Tử La khó chịu, Mạc Vân Thiên chỉ hận người trúng thuốc không phải là hắn. Sau đấy, hắn âm thầm nắm chặt tay, thể trong lòng sẽ làm cho những kẻ tham dự vào việc này phải hối hận vì những gì mình đã làm. Trước giờ chưa bao giờ Mạc Vân Thiên thấy mình hết cách như bây giờ, hắn chỉ trơ mắt nhìn Tử La bị thuốc tra tấn mà không thể giúp được gì. Tận mắt nhìn Tử La khốn khổ như thế làm lòng hắn đau nghẹt lại không thở nổi. “Nóng...” Lúc này đột nhiên Tử La nỉ non ra tiếng, sau đó cọ cọ lên quần áo, cả khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, có thể thấy được rằng nàng rất khó chịu. Mạc Vân Thiên thấy thế lòng càng căng thẳng.