*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thân lão bà đã đuổi người như vậy, hơn nữa giọng điệu vừa vênh váo hống hách, mặc dù bà ta cố tình tỏ ra như thiếu kiên nhẫn lắm, đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng sự căng thẳng toát lên qua đôi mắt đã bán đứng lòng dạ của bà ta, bà ta làm vậy rõ là vì sợ đêm dài lắm mộng, muốn ép Thân Diệc Phàm nhượng bộ mà thôi.
“Đúng đó, đúng đó, đã ầm ĩ hơn nửa ngày rồi, hóa ra là thằng nhãi này đùa giỡn Thân gia chúng ta, không được, phải đưa hắn lên quan phủ, nếu không sau này người ta cũng đến quậy phá nhà chúng ta thì sao.” Lúc này Thân đại thiếu gia cũng đứng ra nói. Mấy người khác ngoài2Thân Diệc Phàm và Thân Trịnh thị đều rối rít phụ họa.
Lúc này đây, Thân Diệc Phàm thấy vẻ mặt lo lắng của Thân Trịnh thị nhìn mình, mấy người khác thì như thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng ai cũng thấy vui vẻ và kết quả này, lòng hắn càng lạnh hơn, hóa ra đây là người thân của hắn đấy.
Họ chỉ nghĩ cho lợi ích của mình mà thôi, đâu ai quan tâm hắn sẽ cưới thê tử như thế nào, dù thế tử đó rất có khả năng đã dây dưa với nam nhân khác, họ cũng không để ý.
Hiểu rõ mọi điều, ánh mắt Thân Diệc Phàm nhìn mọi người càng thêm buốt giá. Thấy Thân Diệc Phàm không nói gì, cũng không tỏ thái độ, càng không8đuổi Vương Viễn ra ngoài theo ý họ, rốt cuộc mọi người trong phòng đều ý thức được Thân Diệc Phàm không hề nghe theo “mệnh lệnh” của họ. Nhất thời không khí trong phòng có đôi phần lúng túng. Thể là người lớn tuổi nhất, có vai vế cao nhất trong phòng Thân lão bà cảm thấy khó mà xuống đài được, không thể không lên tiếng đốc thúc, “Phàm ca nhi, mọi người nói cháu có nghe không, còn không nhanh đuổi thằng nhãi này ra cho bà.”
Thấy sự tình đã đến nước này, Thân Trịnh thị cũng cuống lên, bà muốn phản bác gì đó nhưng không nói được lý do gì, dù sao cục diện này cũng rất bất lợi đối với mẹ con họ, thể là bà6chỉ có thể nhìn về phía Thân Diệc Phàm, hy vọng hắn đừng dễ dàng thỏa hiệp như thế.
Lúc này đây mọi người trong phòng đều nhìn về phía Thân Diệc Phàm, hy vọng nghe được quyết định của hắn.
Thấy mọi người chờ mình tỏ thái độ, Thân Diệc Phàm lúc này cũng không biết phải làm sao. Thật sự hắn không cam lòng cứ thể bỏ qua chuyện hôm nay, bỏ qua một cơ hội thoát khỏi Tổ Sở Nguyệt, thế nhưng tình huống bây giờ không nằm trong tay hắn, hắn không thể đắc tội với Tô gia.
Thân Diệc Phàm hiểu rõ, giờ hắn chỉ có thể thỏa hiệp, nhưng nhìn ánh mắt đắc ý mà Tô Sở Nguyệt đang muốn che giấu kia, ý định thỏa hiệp khó mà3nói thành lời.
“Sao thế Phàm ca nhi, chuyện này đã rõ ràng đến vậy, lẽ nào Phàm ca nhi vẫn tin tên khốn họ Vương nói xằng nói bậy này sao? Hay là cháu không muốn chịu trách nhiệm với Nguyệt Nhi, muốn ăn xong bỏ chạy, cháu đừng quên cháu còn có cốt nhục trong bụng Nguyệt Nhi đó.” Thấy Thân Diệc Phàm chỉ ngồi đó nửa ngày không nói lời nào, Tô phu nhân Tô Thân thị cảm thấy không ổn, chỉ sợ đêm dài lắm mộng, lời nói cũng sắc bén hơn thậm chí còn không phù hợp với thân phận của bà.
“Mẹ ơi, sao lại thế được, chắc chắn biểu ca sẽ không đối xử với Nguyệt Nhi như thế, đúng không biểu ca?”.
Tô Sở Nguyệt còn ra5vẻ “hiểu ý”, nhưng ý ép buộc trong lời nàng ta nói không kém Tô Thân thị là bao, cũng buộc Thân Diệc Phàm phải trả lời.
Đúng lúc ấy, một tiểu nha hoàn đột nhiên tới bẩm báo nói Thân quản gia muốn gặp Thân Diệc Phàm.
“Cho Thân quản gia vào.” Lúc này Thân Diệc Phàm cảm thấy nha hoàn này xuất hiện quá kịp thời, hắn cho Thân quản gia vào ngay không chút nghĩ ngợi. Chưa phải trả lời câu hỏi của Tô Sở Nguyệt, không thể không nói, Thân Diệc Phàm và Thân Trịnh thị đều thở phào nhẹ nhõm. Mà mấy người Tô Sở Nguyệt thấy có chuyện chen ngang thì cũng không vui vẻ là bao. Nhưng mà dù Tô Sở Nguyệt có thích hay không, Thân quản gia vẫn nhanh chóng được nha hoàn dẫn vào. Vừa đến phòng khách, cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện ý của mọi người ở đây nhưng ông vẫn vờ như không thấy. Sau khi chào hỏi mọi người, ổng vội báo cáo với Thân Diệc Phàm, nói Ngọc Chi có việc gấp cầu kiến. Thân quản gia là người của Thân Diệc Phàm, thấy ánh mắt ám chỉ của nhân quản gia, Thân Diệc Phàm cũng đoán là có liên quan đến chuyện ngày hôm nay, hơn nữa còn có lợi cho phe bọn họ.
Cho nên Thân quản gia vừa nói xong, Thân Diệc Phàm không đợi mọi người kịp phản ứng đã nhanh chóng cho phép Thân quản gia đưa Ngọc Chi vào. Tô Sở Nguyệt nghe Thân quản gia nói Ngọc Chi cầu kiến, trong lòng nàng ta đã có dự cảm không hay. Nàng ta cảm thấy Ngọc Chi xuất hiện lúc này không phải là chuyện tốt đẹp gì, bằng không Ngọc Chi sẽ chờ nàng ta về mới hỏi thăm chứ không phải tới đây cầu kiến.
Thế là Tô Sở Nguyệt càng cảm thấy bất an, thiếu chút nữa đã mất khống chế thốt lên không để Ngọc Chi đi vào, may mà nàng ta cố nhịn mới không để mình thất thổ. Thân Diệc Phàm thấy Tô Sở Nguyệt trông có vẻ vô cùng sốt ruột, mặc dù Tô Sở Nguyệt che giấu rất tốt nhưng vẫn bị Thận Diệc Phàm nhìn thấu mấy phần, trong lòng hắn càng khẳng định chắc chắn sự xuất hiện của Ngọc Chi là
có lợi cho mình.
Thực sự hôm nay Tổ Sở Nguyệt đã chịu quá nhiều đả kích, nàng ta cũng mất đi tài diễn kịch bình thường, cũng để lại nhiều kẽ hở hơn.
Thể là lúc thấy Thân quản gia ra ngoài dẫn Ngọc Chi vào, mọi người đã không kịp ngăn cản, hắn còn giả vờ cố ý hỏi Tô Sở Nguyệt: “À đúng rồi, sao thế nhỉ, không phải Ngọc Chi là đại nha hoàn bên cạnh Nguyệt Nhi sao? Bình thường đều đi theo Nguyệt Nhi mà, sao hôm nay lại không đi cùng Nguyệt Nhi?”.
“Ha ha... hai ngày nay Ngọc Chi không khỏe nên Nguyệt Nhi mới cho nàng ấy nghỉ hai ngày.” Sau khi trả lời câu hỏi của Thân Diệc Phàm, nàng ta tiếp tục nói: “Biểu ca à, có lẽ Ngọc Chi tìm chúng ta cũng không có chuyện gì lớn, trời hơi muộn rồi, chúng ta không nên ở lại quấy rầy bà ngoại nữa. Hay muội về nói chuyện với Ngọc Chi là được, có gì không giải quyết được thì Nguyệt Nhi quay lại tìm biểu ca.”
Sau khi nghe Ngọc Chi cầu kiến, tâm trạng rối như tơ vò của Tô Sở Nguyệt rốt cuộc cũng phản ứng kịp, nàng ta vội vàng đưa ra giải pháp. Thân Diệc Phàm không quên ánh mắt chột dạ của Tô Sở Nguyệt lúc nãy, mặc dù nàng ta che giấu rất tốt nhưng chắc chắn Thân Diệc Phàm không hề nhìn nhầm. Không ngờ trong tình huống này nàng ta vẫn có thể tìm ra được một lý do thích hợp, hắn lại hiểu rõ hơn về tâm cơ của Tô Sở Nguyệt.
Thân lão bà nghe Tô Sở Nguyệt nói vậy, cộng thêm ánh mắt ám thị của nàng ta, đương nhiên Thần Diệc Phàm đang chú tầm quan sát cũng không bỏ qua những chuyện này, thể là hắn mở lời trước khi Thân lão bà nói: “Ta nghĩ Ngọc Chi tìm đến đây chắc phải có chuyện gì quan trọng lắm, nếu không cũng không nóng ruột như vậy, hay cứ để nàng ta vào xem thử, dù sao Thân quản gia cũng đi gọi người rồi.”
Thân Diệc Phàm đã nói vậy rồi, Thân lão bà vốn đã không “nhanh nhẹn” sao mà mở lời kịp, bà ta không thể không nuốt lời xuống. Lúc bọn họ đang nói chuyện, Thân quản gia bèn dẫn Ngọc Chi vào, lúc này Tô Sở Nguyệt dù có biện pháp khác cũng không kịp áp dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngọc Chi từ từ xuất hiện trước mắt nàng ta.
“Ngọc Chi, ta cho ngươi hai ngày nghỉ để dưỡng bệnh, sao lại không dứt việc trong tay được, có chuyện gì thì hôm nào đó lại nói không được sao?” Ngọc Chi vẫn không đứng lại, Tô Sở Nguyệt uy hiếp, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngọc Chi đẩy cảnh cáo.
Ngọc Chi đi theo Tô Sở Nguyệt nhiều năm, sao lại không hiểu ý cảnh cáo trong mắt nàng ta? Nếu bình thường nàng đã bị dọa phải thỏa hiệp rồi, nhưng hôm nay sau khi biết được tin khiến nàng đau lòng muốn chết, giờ đây nàng lại không hoảng hốt chút nào, thậm chí còn nhìn Tô Sở Nguyệt bằng ánh mắt oán thù.
Dĩ nhiên Tổ Sở Nguyệt thấy Ngọc Chi nhìn mình như vậy lại càng thêm lo lắng.
Thế là không đợi Ngọc Chi nói gì, nàng ta lập tức nói: “Ngọc Chi, ngươi không biết hả, ta quên nói với ngươi hôm nay người bên Dự Lâm phủ đến báo đệ đệ người bị bệnh, ta còn định nói cho ngươi biết, giờ người đến thì tốt rồi, nếu không ta cũng quên việc này, nghe nói đệ đệ người bị bệnh nghiêm trọng đấy, ngươi chuẩn bị về thăm nó đi.”
Mọi người trong phòng tạm thời không kịp hiểu thâm ý trong câu nói của Tô Sở Nguyệt, nhưng nhất định Ngọc Chi có thể hiểu được uy hiếp đó. Bởi vì Tô Sở Nguyệt yên tâm như vậy là vì nàng ta đã khống chế đệ đệ duy nhất của Ngọc Chi.
Tô Sở Nguyệt cho rằng chỉ cần nghe được uy hiếp đó, Ngọc Chi sẽ thỏa hiệp ngay, ai ngờ phản ứng của nàng càng mãnh liệt hơn.
Sau khi Ngọc Chi nghe xong, nàng nhìn Tô Sở Nguyệt càng thêm oán hận, sự hận thù không gì che giấu được khiến Tô Sở Nguyệt hoảng hốt thiếu chút nữa thì thất thổ. Nhất thời Tô Sở Nguyệt cũng không sao hiểu được, sự thù hận ấy từ đâu mà có, bởi vì nàng ta nhắc tới chuyện đệ đệ Ngọc Chi sao? Nhưng Tô Sở Nguyệt còn chưa kịp hiểu, Ngọc Chi đã lên tiếng: “Đại tiểu thư thiện lương quá, nhưng Ngọc Chi không nhận nổi thiện tâm của đại tiểu thư.” Hận ý không buồn che giấu, thậm chí giọng nói của nàng cũng trở nên bén nhọn vô cùng.
“Ngọc Chi, ngươi nổi điên cái gì, Nguyệt Nhi có lòng cho ngươi nghỉ, cho người về thăm đệ đệ, ngươi không biết ơn thì thôi. Bình thường Nguyệt Nhi cưng chiều các ngươi quá nên ngứa da chứ gì, còn dám bất kính với chủ nhân!”
Tô Thân thị cũng biết một số chuyện bẩn thỉu của Tổ Sở Nguyệt, cũng biết Ngọc Chi là tay sai đắc lực thực hiện “âm mưu” cho nàng ta, giờ thấy vậy cũng đoán được vài phần, chỉ sợ Ngọc Chi muốn phản chủ, thế là bà ta vội đập bàn đứng lên, muốn khống chế không cho Ngọc Chi có cơ hội vạch trần.