*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Phu nhân có chuyện gì vậy ạ?”
Một bà tử trong đó là tâm phúc của Tô Thân thị, thấy mặt bà ta trắng toát, hơn nữa sắc mặt Tổ Sở Nguyệt bên cạnh cũng rất khó coi, Vương Viễn và Ngọc Chi xuất hiện trong phòng cũng hiểu là thân phận gì. Vì là người đi theo Tô Thân thị nhiều năm, bà cũng đoán được đại khái. Thế là trước khi mọi người trong phòng kịp phản ứng, bà vội hỏi Tô Thân thị. “Nhanh, Lưu ma ma nhanh tổng con nô tì độc ác và cái thằng khốn này ra cho bổn phu nhân!” Tổ Thân thị thấy vậy thì vội vàng đốc thúc Lưu ma ma đuổi Ngọc Chi và Vương Viễn ra ngoài.
Thế là Lưu ma ma2và hai nha hoàn bên cạnh Tổ Thân thị, còn cả một đại nha hoàn khác của Tổ Sở Nguyệt là Kim Linh nghe vậy cũng phối hợp với Tô Thân thị tiến lên kéo Vương Viễn và Ngọc Chi. Mà những nha hoàn, bà tử khác người làm việc trong viện của nhân lão bà, thấy Thân lão bà không lên tiếng, cũng không ngăn cản, nhất thời họ cũng không hiểu rõ ý của Thân lão bà, do dự không biết có nên giúp một tay không, cho nên họ không xông lên bắt Vương Viễn và Ngọc Chi giống mấy người Lưu ma ma.
Thư Mặc và Thân quản gia, cộng thêm hai tên sai vặt kia lại là người của Thân Diệc Phàm, chắc chắn họ sẽ không8giúp Tô Thân thị. Lúc mấy người Lưu ma ma sắp chạm vào hai người nọ, Thân Diệc Phàm cảm thấy mình xem diễn đủ rồi, hắn cũng xác định chắc chắn Tô Sở Nguyệt có chuyện lừa mình, thế là hắn cười lạnh một tiếng: “Khoan đã, lui xuống cả đi, ở đây không có việc của mấy người.”
Nói thì đơn giản, nhưng giọng nói lạnh như băng của hắn cộng thêm ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía bốn người Lưu ma ma. Có lẽ giọng nói đó của Thân Diệc Phàm có tính uy hiếp quá rõ ràng, ánh mắt thì dọa người đến vậy nên mấy người Lưu ma ma cũng phải dừng động tác đang làm.
Sau đó, Lâm quản gia và Thư Mặc dẫn thêm hai6gã sai vặt bước tới đối đầu với bốn người Lưu ma ma.
Nhất thời, không khí trong phòng trở nên căng thẳng chưa từng có, chỉ cần Tô Thân thị và mấy người Lưu ma ma có động tác gì, Lâm quản gia và Thư Mặc bên này sẽ ra tay. “Sao mấy người lại căng thẳng như thế, Ngọc Chi cũng không làm gì sai, dì đâu cần phải vội vàng đuổi họ ra ngoài như vậy.” Thận Diệc Phàm nhìn về phía Tô Thân thị, cố ý hỏi, nhưng hắn nói là mấy người, hiển nhiên đã gộp cả Tô Sở Nguyệt trong đó.
“Cái này... chuyện này... nào có, nào có... ha ha... Làm gì có chứ.” Tô Thân thị nghe vậy thì nhất thời cứng họng, lúc này3bà ta hoàn toàn không tìm được bất cứ lý do gì để trả lời Thân Diệc Phàm, chỉ có thể cười qua loa lấy lệ.
Mà thâm ý của Thần Diệc Phàm, Tô Sở Nguyệt cũng chỉ có thể giả ngu, như mình hoàn toàn không hiểu hắn đang ám chỉ mình.
Thân Diệc Phàm thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, hừ, hành động của mẹ con Tô Sở Nguyệt hôm nay đúng là quá đáng ngờ. Họ tưởng hắn là kẻ ngu sao, hay nghĩ vì có Tô tri phủ mà hắn phải sợ?
“Dì không có thì tốt quá. Tình huống bây giờ có lẽ mọi chuyện đều có liên quan với nhau. Chúng ta phải điều tra cho rõ, bằng không đến lúc danh tiếng Nguyệt Nhi vì chuyện5hôm nay mà có ảnh hưởng không tốt, dù sao chẳng có bức tường nào kín gió cơ mà. Giờ chúng ta nên hỏi Ngọc Chi xem thử, ta nghĩ đó cũng là vì tốt cho Nguyệt Nhi mà thôi, dì và Nguyệt Nhi thấy phải không?”
Lúc này sao Thân Diệc Phàm có thể chịu để Tô Thân thị che giấu như thế, cuối cùng hắn ép hỏi thêm lần nữa. “Ha ha...” Tô Thân thị không biết nói gì, giờ Thân Diệc Phàm đã nói đến vậy rồi, bà ta không thể ngăn Ngọc Chi được nữa. Có thể nói giờ bà ta không còn lý do gì để đuổi Ngọc Chi ra ngoài cả. Mà Tô Sở Nguyệt thấy chuyện đến nước này cũng không thể cảnh cáo Ngọc Chi, nàng ta mấp máy miệng một lúc lâu cũng không nói được gì, người trong phòng không ai phát hiện ra động tác của nàng ta bây giờ. “Nếu dì và Nguyệt Nhi không có ý kiến, Ngọc Chi bắt đầu nói đi, tìm ta có chuyện gì, giải thích rõ những lời vừa rồi cô mắng Nguyệt Nhi là vì sao.” Thận Diệc Phàm thấy Tô Thân thị và Tô Sở Nguyệt không nói được lý do ngăn cản thì nói tiếp.
“Được.”
Ngọc Chi và Vương Viễn lúc nãy đều tránh động tác của mấy người Lưu ma ma, họ biết Tô Thân thị muốn đuổi họ ra ngoài, giờ nghe Thân Diệc Phàm hỏi vậy, nhìn thấy Tô Thân thị và Tô Sở Nguyệt bắt đầu tỏ ra căng thẳng, cái vẻ thiếu bình tĩnh của Tô Sở Nguyệt mà xưa nay nàng hiếm khi nhìn thấy, thể là ánh mắt nàng lóe
lên tia mừng rõ, nàng đáp ngay không do dự.
Ngọc Chi lại khiêu khích nhìn Tô Sở Nguyệt, thấy sắc mặt nàng ta thoáng đổi, dù ngụy trang tốt thế nào đi nữa cũng thấy được mấy phần lo lắng, Ngọc Chi nói tiếp từng câu từng chữ.
“Hôm nay Ngọc Chi đến tìm hiểu thiếu gia là muốn nói cho mọi người nghe bộ mặt thật của Tổ đại tiểu thư. Đúng rồi, đương nhiên trong chuyện này cũng có công lao của Tổ phu nhân.”
Trước ánh mắt tàn nhẫn của Tô Sở Nguyệt và Tô Thần thị lúc này, Ngọc Chi bị hai người nhìn chằm chằm vẫn nói rõ ràng, sau đó hài lòng nhìn mọi người trong phòng đổi sắc như thế nào, nàng nở nụ cười châm chọc: “Nô tỳ theo đại tiểu thư hơn mười năm, cũng đã giúp đại tiểu thư không biết bao nhiêu việc táng tận lương tâm.”
Nói đến đây Ngọc Chi cười khổ, nhưng vẫn kể tiếp: “Ha ha, đôi tay của nô tỳ cũng dính không ít máu tươi. Chắc biểu thiếu gia không biết, Tô Sở Nguyệt không chỉ người thân duy nhất của nô tỳ, là đệ đệ của nô tỳ, cho nên trong những năm qua Ngọc Chi vì nàng ta mà bán mạng, còn làm không ít chuyện bẩn thỉu...”
Tô Sở Nguyệt nghe đến đó, thấy mọi người trong phòng vì lời của Ngọc Chi mà thay đổi sắc mặt, có người kinh ngạc vạn phần, rốt cuộc nàng ta cũng không nhịn được, lùi về sau hai bước, hốt hoảng chỉ vào Ngọc Chi rồi lớn tiếng cắt ngang lời nàng: “Ngọc Chi, ngươi bớt ngậm máu phun người đi!” Lời nói thì ra vẻ hiên ngang lẫm liệt lắm, nàng ta tỏ vẻ đạo đức quát mắng Ngọc Chi: “Nguyệt Nhi ta luôn đối xử tốt với nha hoàn bên cạnh, mặc dù không đến mức thân như tỷ muội nhưng chắc chắn không bạc đãi các ngươi. Sao Ngọc Chi ngươi lại nói xấu ta như vậy, ngươi nói xem, ai đã cho ngươi lợi lộc gì để ngươi bôi nhọ ta hả? Chỉ cần người khai tên đó ra, ta sẽ cho người con đường sống, bỏ qua chuyện cũ, dù hiềm khích gì đi nữa thì ta vẫn cho người đi thăm đệ đệ đau ốm của mình.”
Không thể không nói, mặc dù Tổ Sở Nguyệt trở tay không kịp trước hành động của Ngọc Chi, nhưng nàng là một người thâm hiểm nhường nào, dù hoảng loạn vẫn nghĩ ra được cách giải quyết.
Những lời của Tô Sở Nguyệt vừa là giải thích cho bản thân, vừa làm lung lay những người ở đó.
Hơn nữa, đây là lần thứ hai nàng ta nhắc tới đệ đệ Ngọc Chi, mấy câu tiếp còn có ý cảnh cáo Ngọc Chi, nếu ngươi nói lại thì ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa, còn không thì đệ đệ ngươi ra sao ta khó mà đảm bảo.
Đương nhiên Ngọc Chi hiểu được ý nàng ta, nhưng nàng không hề bị uy hiếp chút nào, thậm chí còn bị chọc giận hơn: “Ha ha...”
Ngọc Chi cười đến mức thể lương. “Tô Sở Nguyệt người còn dám nhắc đến đệ đệ của ta à? Không phải nó bị ngươi hại chết rồi sao? Ta phải báo thù cho đệ đệ..” Lúc này Ngọc Chi đã điên rồi, nàng khóc thét muốn tiến lên túm lấy Tô Sở Nguyệt, tâm tình cực kì kích động.
“Nhanh, nhanh cản con điên này lại!” Tô Thân thị thấy vậy thì cuống lên, sợ Ngọc Chi làm Tô Sở Nguyệt bị thương, thể là bà ta kích động nhảy lên chỉ huy mấy người Lưu Ma Ma kéo Ngọc Chi ra. “Còn đứng đó làm gì, Lưu ma ma nhanh lên!” Thấy mấy người Lưu ma ma còn chưa phản ứng lại, cứ ngẩn người ra đó, Tô Thân thì càng thêm hoảng hốt, gào thét rồi đích thân mình ngăn cản Ngọc Chi.
Mà mấy người Lưu ma ma cũng bình tĩnh lại, thấy Ngọc Chi muốn làm hại Tô Sở Nguyệt, nghĩ đến thủ đoạn kinh khủng của hai mẹ con này, cuối cùng bọn họ cũng bắt đầu hoảng hốt vội vàng ngăn cản Ngọc Chi. Họ nghĩ thầm nếu Tô Sở Nguyệt xảy ra chuyện gì trước mặt mình, họ cũng xong đời mất.
Thấy Ngọc Chi lao đến, Tô Sở Nguyệt vội tránh sang một bên, mà Tô Thân thị và Lưu ma ma cũng phản ứng nhanh, lúc Ngọc Chi cách Tô Sở Nguyệt tầm vài mét, còn chưa chạm được vào nàng ta, đám người Lưu ma ma đã giữ được Ngọc Chi.
Có Lưu ma ma lôi kéo, đương nhiên Ngọc Chi không thể gây tổn thương cho Tô Sở Nguyệt được, huống chi Tô Sở Nguyệt cũng đã trốn tới chỗ xa hơn rồi.
Thấy Tô Sở Nguyệt không sao, Tô Thân thị vừa chạy tới cũng thở phào nhẹ nhõm, bà ta yên lòng thì bắt đầu phát tiết cơn giận của mình. “Đồ tiện tỳ này, người phản à!” Tô Thân thị không chút do dự tát một cái lên mặt Ngọc Chi.