*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hắn có thể vì người thân mà xông pha đạt được công danh, có thể vì báo đáp người nhà mà chăm chỉ học tập, cũng có thể vất vả cực nhọc làm rạng danh tổ rông. Nhưng, cuộc sống của hắn, hắn muốn tự mình quyết định, không thể chuyện gì cũng nghe theo người nhà được. Hắn phải có chính kiến, phải có thứ mà bản thân muốn theo đuổi, mà những chuyện này hắn không muốn bị người nhà sắp đặt, giống như chuyện hắn muốn lấy ai về làm vợ vậy.
Không thể không nói, tuy bình thường Trần Thiếu Thanh luôn tỏ ra rất ôn tồn lễ độ, rất dễ nói chuyện, cũng không thích cãi nhau, hơn thua với người khác nhưng thực ra lại là người rất có chính2kiến.
Lo lắng của Trần Thiệu Thanh không phải không có đạo lý, sau khi Trần Sơn biết được đáp án từ chỗ thôn trưởng thì cũng biết Trần nãi nãi cũng tán thành hôn sự này rồi. Vì vậy, nhanh không bằng luôn, sau khi hắn suy nghĩ phải thuyết phục Trần Cao thị thể nào liên chọn lúc chỉ có hai vợ chồng để nói rõ ràng với Trần Cao thị.
Trần Sơn vốn rất có lòng tin có thể thuyết phục Trần Cao thị chấp thuận. Điều kiện nhà Tử La khá môn đăng hộ đối với nhà họ, thậm chí còn tốt hơn nhà họ một chút.
Có thể nói, ngoài việc Trần Thiệu Thanh đỗ cử nhân, công danh cao hơn mấy huynh đệ Tử Thụ thì những khía cạnh khác, nhà họ8kém nhà Tử La rất nhiều. Nói ngay đến gia nghiệp thối, bây giờ gia tài nhà Tử La chắc chắn nhiều hơn bọn họ gấp bội, huống hồ tiềm năng khoa cử của mấy huynh đệ nhà đó cũng chẳng thể coi thường được, có khi sau này còn tiến xa hơn Trần Thiệu Thanh nữa. Vì thể sau khi phân tích tình thể hại nhà, Trần Sơn nghĩ rằng dựa vào đó, Trấn Cao thì nhất định sẽ động lòng, hắn lại khuyên bảo thêm đôi câu thì Trần Cao thì nhất định sẽ đồng ý.
Nhưng mà, Trần Sơn quả thực quá lạc quan với chuyện này, hắn thật sự không ngờ rằng mình mới nhắc đến chuyện này, Trần Cao thị đã nhảy dựng lên, ồn ào gào thét không đồng ý,6thậm chí còn quấy rầy đến hai vợ chồng thôn trưởng và Trần Thiệu Thanh đang ở trong thư phòng. Vì vậy, người Trần gia ngoại trừ Trần Thiện Thanh không tiện ra thì những người khác đều tập trung trong đại sảnh “đồng tâm hiệp lực” làm công tác tư tưởng cho Trần Cao thị.
Nhưng ác cảm của Trần Cao thị đối với huynh muội Tử Thụ thật sự quá lớn, nói đúng ra là Trần Cao thị vẫn luôn không chịu thừa nhận một sự thật rằng bây giờ huynh muội họ đã giàu có hơn nhà mình rất nhiều.
Trần Cao thị luôn cho rằng nhà mình là nhà có điều kiện tốt nhất, giàu có nhất thôn Hòe Hoa, chẳng ai có thể sánh được với nhà họ cả, nhưng bây giờ3gia cảnh nhà Tử La càng ngày càng khá, đã đến mức mà trong thôn này, nhà huynh muội họ nhận đứng thứ hai, chẳng ai dám nhận thứ nhất rồi.
Mà như vậy thì chẳng phải nói rằng nhà họ còn không bằng mấy cô nhi không nơi nương tựa sao, Trần Cao thị thấy chuyện này như đang và thẳng vào mặt của bà ta vậy. Kể từ đó, định kiến trong lòng Trần Cao thị về mấy huynh muội Tử La cũng ngày một nhiều thêm.
Vậy nên dù giờ Trần Cao thị có đồng ý một số lời của mấy người thôn trưởng, nhưng vì đã không thích nhà Tử La nên sau khi được “khuyên bảo” thì càng tức giận, đặc biệt là sau khi biết đám người thôn trưởng đã đồng5ý hôn sự này, kể cả Trần Thiện Thanh cũng đồng ý, có nói thế nào bọn họ cũng sẽ không thay đổi. Chính vì thế mà nghe ý Trần thôn trưởng xong, Trần Cao thì càng tức điên nhưng cũng may vẫn giữ lại được chút lý trí, biết cả nhà đồng ý rồi thì mình có phản đối cũng như lấy trứng chọi đá, bây giờ bà ta có tranh cãi với mọi người trong nhà thì cũng chỉ có bà ta bị thiệt. Vì vậy, hiếm khi Trần Cao thị có lúc thông minh, nghe Trần thôn trưởng khuyên bảo phân tích xong cũng không phản đối ngay, chỉ nói rằng mình muốn suy nghĩ một chút, mong mọi người có thể cho bà ta hai ngày để suy nghĩ. Thấy Trần Cao thị không phản đối gay gắt như trước, mấy người Trần thôn trưởng đương nhiên cũng đồng ý cho bà ta thời gian suy nghĩ, dù gì đi nữa thì họ cũng mong Trần Cao thị có thể đồng ý chuyện này. Nói thế nào thì bà ta cũng là mẹ của Trần Thiện Thanh, bọn họ đương nhiên cũng muốn bà ta có thể đồng ý.
Có điều, mấy người thôn trưởng không ngờ rằng Trần Cao thị chỉ đang dùng chiêu kéo dài thời gian với họ. Bà ta không hề bị lay chuyển vì những lời của mọi người, chỉ là bà ta biết không thể cứng đối cứng với họ nên mới muốn
kéo dài việc này thôi. Sau đó, Trần Cao thị lén ra khỏi nhà, đi tìm Đổng Hoàng thị bình thường rất thân với bà ta, thậm chí còn là người vô cùng đa mưu túc trí trong suy nghĩ của bà ta để hỏi ý kiến về vấn đề nan giải này. Trước giờ Đông Hoàng thị bất hòa với mấy huynh muội Tử La, thậm chí còn coi anh em họ như thù địch, vậy nên sau khi nghe Trần Cao thị kể rõ ngọn ngành thì đương nhiên là lập tức nói Tử La không xứng với Trần Thiện Thanh, Trần Thiện Thanh đáng có được một cô vợ là tiểu thư khuê các ấy chứ. Trần Cao thị vốn không thích Tử La, cũng không hài lòng về hôn sự này, bây giờ nghe Đổng Hoàng thị phân tích rằng sau này Trần Thiện Thanh nhất định có thể tìm được một tiểu thư khuê các tốt hơn gấp trăm nghìn lần Tử La thì chút do dự khi nghe mấy người thôn trưởng khuyên bảo đã hoàn toàn biến mất.
Nghe Đông Hoàng thị phân tích xong, bà ta vô cùng tán thành ý kiến là đợi thêm vài năm nữa, đến khi Trần Thiệu Thanh đề tên lên bảng vàng thì nhất định sẽ có vô số tiểu thư khuê các, tiểu thư quan gia xếp hàng cho hắn chọn lựa.
Tử La chỉ là một cô gái nông thôn quê mùa mà thôi, hai người Tử Thụ, Tử Hiên đậu tủ tài nhiều năm vẫn chưa thi tiếp, chắc chắn là do năng lực có hạn, Tiểu Lục thì còn nhỏ, tương lại chẳng biết thế nào. Chính vì vậy, Trần Thiếu Thanh chẳng việc gì phải đánh đổi vô số nữ tử vì một người như Tử La cả.
Đổng Hoàng thị “chân thành” phân tích xong thì Trần Cao thị cũng quyết tâm nhất định phải ngăn cản hôn sự này lại.
Có thể nói, lúc này Trần Cao thị đã theo những lời phân tích của Đổng Hoàng thị mà tưởng tượng ra cái cảnh khi Trần Thiện Thanh đề tên trên bảng vàng rồi, lúc đó sẽ vô cùng nở mày nở mặt, sẽ có rất nhiều nữ tử cao quý xếp hàng cho họ chọn, hơn nữa chọn một cô vợ cao quý xuất sắc một chút sẽ rất có lợi cho con đường làm quan của Trần Thiệu Thanh. Chẳng mấy chốc bà ta sẽ trở thành mẹ của đại quan, trở thành lão phu nhân còn cao quý hơn mấy lão phu nhân quan gia trong phủ thành, đeo vàng đeo bạc, hộ nô gọi tỳ. Bà ta đã bị cái “tương lai” tốt đẹp đó hạ gục rồi, vẫn còn đang chìm đắm trong cái “tương lai” đó.
Nghĩ đến “tương lai” vẻ vang, lại nghĩ đến cảnh con dâu là quý nữ mà phải khúm núm dạ vâng với mẹ chồng như mình thì bà ta càng sung sướng, trong lòng cũng càng quyết tâm nhất định không để Trần Thiếu Thanh cưới Tử La. “Nhưng mà cha mẹ chồng, cha Thanh ca nhi và Thanh ca nhi đều bị Đổng Tử La mê hoặc rồi, bọn họ đều đồng ý hôn sự đó, chỉ có ta là phản đối việc này thôi.” Sau khi lấy lại tinh thần, Trần Cao thị liền nghĩ tới vấn đề nan giải trước mắt, khó xử nói với Đổng Hoàng thị.
Đổng Hoàng thị biết Trần Cao thì lúc này đã bị bà ta lừa dối, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Chuyện Đông Mai và Hà tú tài náo loạn đòi bỏ nhau đã khiến người ngoài chê cười Đông Mai rất nhiều. Tuy sau đó Hà gia bị người ta gièm pha, Đổng Mai không lo bị bỏ nữa nhưng cuộc sống vẫn phải chịu bị người ta cười nhạo.
Chính đứa con trai Đổng Vũ mà bà ta luôn lấy làm kiêu ngạo cũng chẳng có thành tích gì mới trên con đường khoa cử, ngay cả đứa con dâu cũng ngày càng không tốt.
Có thể nói, bây giờ bà ta ngày càng thấp cổ bé họng trong thôn, thứ để bà ta kiêu ngạo cũng càng ngày càng ít, cuộc sống cũng càng ngày càng nghèo khó.
Nhưng trong khi nhà bà ta ngày càng sa sút thì cuộc sống của mấy huynh muội Tử La càng ngày càng tốt, vậy thì sao trong lòng bà ta có thể chịu được? Vì vậy, sau khi nghe Trần Cao thị kể chuyện, Đổng Hoàng thị càng bực mình, sau khi suy nghĩ một chút liền không chút do dự bày mưu tính kế với Trần Cao thị. Sau khi rủ rỉ một hồi, Trần Cao thị nghe Đổng Hoàng thị nói xong, sự lo lắng trên mặt đã biến sạch, thậm chí còn lộ ra chút vui mừng. “Như vậy có thể thật sao?” Trần Cao thị suy nghĩ một chút vẫn không xác định được cách mà Đông Hoàng thị bày cho có tác dụng hay không, liền hỏi lại một lần nữa.
“Đương nhiên, nếu đợi đến khi thôn trưởng đến nhà đám Thụ ca nhi cầu hôn thì muộn rồi. Cũng như bà đã nói rồi đấy, mấy người thôn trưởng sẽ không vì bà mà thay đổi ý kiến đúng không? Vậy thì nếu bà muốn ngăn cản hôn sự này thì nhất định phải khiến đám Thụ ca nhi chủ động từ chối, như vậy mới ngăn cản được.” Đông Hoàng thị xác định lại.