Điền Viên Cẩm Tú

Trần cao thị g y sự


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói đến cuối, Đông Hoàng thị lại làm ra vẻ biết Trần Cao thị đang rất khó xử, tỏ vẻ bọn họ làm vậy là vì con cái, là vô cùng vĩ đại. Nghe Đông Hoàng thị nói, nếu bà ta không bỏ qua thể diện để làm thì chỉ có thể nhìn cảnh Trần Thiệu Thanh lấy Tử La thôi. Trần Cao thị nóng ruột, nghe Đổng Hoàng thị nói câu tiếp theo xong liền nghĩ tới tương lai tốt đẹp, cuối cùng bà ta cắn răng, hạ quyết tâm: “Được rồi, hôm nay ta nhất định phải náo loạn hủy bỏ hồn sự này, ta cũng không tin cha mẹ chồng có thể làm gì ta.” “Vậy thì đúng rồi, sau khi mấy người thôn trưởng biết nỗi khổ tâm của bà thì nhất định sẽ hiểu cách làm của bà hôm nay,2đến lúc đó chắc chắn họ sẽ bù đắp cho bà về những hiểu lầm hôm nay thôi.” Đông Hoàng thị nghe Trần Cao thị quyết tâm làm theo ý bà ta thì không khỏi vui vẻ. Nghe Đổng Hoàng thị nói vậy thì Trần Cao thị càng xuôi hơn, chút do dự còn sót lại cũng biến mất, sau khi hỏi rõ xem nên làm gì thì lập tức đi thực hiện.

“Ta đi với bà, đến lúc đó cần giúp gì ta sẽ phụ một tay.” Đông Hoàng thị làm ra vẻ quan tâm, lôi kéo muốn cùng Trần Cao thị đi. Trần Cao thị nghe vậy không khỏi cảm động, càng thêm tin tưởng Đông Hoàng thị, bà ta nắm chặt tay Đổng Hoàng thị, cảm kích nói: “Ôi, vậy quả thật phải cảm ơn muội tử rồi.” Giọng điệu rõ ràng nhiệt8tình hơn trước rất nhiều. “Bà con hàng xóm, giúp chút việc thì có gì đâu, được rồi, chúng ta mau đi làm thôi, ngộ nhỡ mấy người thôn trưởng đi trước một bước định thân xong rồi thì muộn mất.” Đổng Hoàng thị nghĩ hôm nay không chỉ có thể phá hỏng hôn sự của Tử La mà còn có thể kết thân hơn với Trần Cao thị, để Trần Cao thị nợ ân tình của bà ta một lần, quả thật là vô cùng đáng giá. “Đúng, đúng, đúng vậy.” Nghe Đông Hoàng thị thúc giục, Trần Cao thì đương nhiên hiểu rõ, lập tức kéo Đông Hoàng thị chạy ra ngoài.

“Thế này đi, ta giúp bà đi gọi người, bà về thấy người đến hòm hòm là có thể bắt đầu rồi.” Đông Hoàng thị đề nghị.

“Cũng được, vậy bà mau đi6tìm người cho ta đi. Hừ, hôm nay ta nhất định sẽ phải làm lớn chuyện này lên.” Trần Cao thị nghe vậy cũng không có ý kiến gì, bộ dạng có vẻ rất bất chấp. Đổng Hoàng thị nhìn Trần Cao thị khí thế hung hăng rời đi thì không khỏi cười lạnh trong lòng, nhìn về phía nhà Tử La cười độc ác: “Ha ha... Mấy đứa nhóc như các ngươi dựa vào cái gì mà có thể sống tốt hơn lão nương.”

Trần Cao thị về đến nhà, thấy mấy người thôn trưởng đều ở trong phòng thì không khỏi vui vẻ. Bà ta đứng ngoài của viện không vào, suy nghĩ một lát lại rời xa của viện nhà mình một chút, nghĩ rằng lát nữa có làm loạn cũng sẽ không làm kinh động đến mấy người Trần thôn trưởng quá3nhanh, nếu không thì sao có thể diễn kịch được.

Không lâu sau, thấy mọi người bắt đầu lục tục đi về phía nhà mình, bà ta liền biết là Đổng Hoàng thị đã “thông báo” cho người trong thôn rồi. Thấy càng ngày càng có nhiều thôn dân đi về phía nhà mình, Trần Cao thị đảo mắt một vòng rồi bắt đầu làm loạn theo cách Đông Hoàng thị đã chỉ.

“Ai ôi! Ta đúng là số khổ mà, hơn hai mươi năm qua, ta khổ sở nuôi lớn hai đứa con. Nay con trai có tiền đô thị đầu công danh, con gái cũng gả cho người trong sạch, ấy vậy mà bây giờ ta lại phải trơ mắt nhìn đứa con trai nổi bật hơn người bị lừa phải lấy một đứa con gái thanh danh không trong sạch làm vợ, lòng ta5quả thật đau đớn quá đi mất!” Trần Cao thị gào lên, làm bộ đầm tay giậm chân, vô cùng đau đớn.

Tiếp đó, Trần Cao thị thấy mấy thôn dân đi tới nghe thấy giọng bà ta lập tức chạy về phía này, đặc biệt là mấy bà suốt ngày buôn dưa lê bán dưa chuột bàn chuyện linh tinh trong thôn. Vì vậy, Trần Cao thị càng thêm kích động, ra sức gào lên: “Ôi đứa con trai đáng thương của ta, với năng lực của con thì muốn nổi bật chỉ là chuyện trong tầm tay thôi, giờ con muốn lấy một nữ tử như vậy làm vợ, thật sự là khiến mẹ đau lòng quá!”

Lúc này Trần Cao thị còn phát huy vượt ngày thường, biết dùng cả thành ngữ “chuyện trong tầm tay” nữa cơ đấy.

Hét lên xong, Trần Cao thị hé mắt nhìn một vòng, quả nhiên thấy mọi người đã bắt đầu nghị luận ầm ĩ, không khỏi vui mừng, tiếp tục la hét, nói rằng Trần Thiếu Thanh lấy một nữ tử như vậy là không đáng.

Cuối cùng bà ta còn úp úp mở mở nói rằng người nhà mình đều đã bị nhà gái mê hoặc,
nếu Trần Thiện Thanh lấy nữ tử này thì tương lai của hắn sẽ bị hủy hoại, vân vân. “Mẹ Thanh ca nhi, bà sao vậy, xảy ra chuyện gì thế? Có cần bà con hàng xóm giúp một tay không?” Cuối cùng cũng có một phụ nhân can đảm đứng ra hỏi Trần Cao thị. Phụ nhân này vừa nói xong, mấy bà cô khác cũng đứng ra phụ họa. “Đúng vậy, đúng vậy, đều là bà con hàng xóm cả, mẹ Thanh ca nhi có gặp chuyện gì khó giải quyết thì cứ nói với mọi người, nếu giúp được thì mọi người nhất định sẽ giúp.”

“Chuyện này...”.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Tuy danh tiếng của Trần Cao thị trong thôn không được tốt lắm, nhưng con cái người ta đúng là xuất sắc thật, đặc biệt Trần Thiện Thanh còn là cử nhân duy nhất trong nhiều năm qua của thôn nữa nên bình thường mọi người vẫn nể mặt chút ít. Chính vì vậy nên khi thấy dáng vẻ bà ta thế này, mọi người đều đến hỏi xem có chuyện gì xảy ra, quan tâm đến Trần Cao thị. Trần Cao thị thấy mấy chục người đã vây lại, hơn nữa mọi người còn thi nhau hỏi thăm thì tiếp tục mừng thầm, nghĩ rằng Đông Hoàng thị đúng là tài giỏi, nhanh như vậy đã khiến nhiều người qua đây như thế rồi. Suy nghĩ một chút, Trần Cao thị lau chút nước mắt cá sấu, kể lể với mọi người: “Ta hiểu sự quan tâm và lòng tốt của mọi người, ài, chuyện này thật sự không thể giải quyết dễ dàng đâu.” Trần Cao thị làm bộ khó xử, tiếp đó nói: “Nếu chuyện này không ảnh hưởng đến tiền đồ cũ Thanh ca nhi thì ta cũng không nói đâu, nhưng thật sự ta không nỡ để Thanh ca nhi bị một nữ tử không biết xấu hổ hủy hoại. Ta đau lòng quá nên mới không nhịn được ra đây thôi.”

“Mẹ Thanh ca nhi, người bà nói là ai thể? Có phải thôn trưởng muốn đính hôn cho Thanh ca nhi không? Không phải trước đó nhà bà đã nói là đợi đến khi hắn thi Hội xong mới thành thân à?” Nghe vậy, phụ nhân lúc đầu hỏi lại đứng ra hỏi tiếp, mọi người xung quanh cũng vô cùng tò mò vấn đề này.

Trần Cao thị thấy cuối cùng cũng có người hỏi chuyện này thì không khỏi mừng thầm, nhưng trên mặt vẫn phải tỏ ra khổ sở, lau nước mắt trả lời: “Chuyện này... Chuyện này ta cũng không muốn gạt mọi người, nhưng mà... Nhưng mà... Ai... Chuyện này phức tạp lắm, ta không muốn làm phiền mọi người đâu.”

“Lời của mẹ Thanh ca nhi không đúng rồi, Thanh ca nhi là người có thể đỗ khoa cử cao nhất trong thôn ta, có thể làm đại quan đấy, sao chúng ta có thể trơ mắt nhìn hắn bị một nữ tử không ra gì hủy hoại được? Giờ có chuyện gì thì mẹ Thanh ca nhi cứ nói xem sao.” Phụ nhân kia lại tiếp tục hỏi nhiệt tình.

“Đúng nha, đúng nha, nếu có thể giúp gì thì mọi người nhất định sẽ giúp mà.” Một phụ nhân bình thường khá cẩn thận lên tiếng. “Đúng vậy, đúng vậy, chuyện này có thể giúp gì thì bà con nhất định sẽ giúp.” Có người nghĩ đến thanh danh của Trần Cao thị, cho nên lên tiếng vẫn khá là dè dặt.

“Chuyện đó... Thực ra mọi người cũng biết nữ tử này đấy.” Trần Cao thị thấy cơ hội đã tới liền tiết lộ.

“Hả? Chúng ta đều biết?” Quả nhiên, nghe lời này xong, lòng hiếu kì của mọi người đều bị kéo lên, có người phản ứng lại, hỏi. “Ai vậy?” Có người tiếp lời. “Chính là đám Thụ ca nhi...” Trần Cao thị lộ ra chút sợ sệt, nói tiếp: “Cha mẹ chồng ta đều bị đám Thụ ca nhi che mắt rồi, không ngờ lại muốn lấy A La về cho Thanh ca nhi. Ai, ta thật sự rất khổ sở.” Mọi người nghe Trần Cao thị nói cô gái đó chính là Tử La thì đều ngẩn ra, sau khi phản ứng lại thì bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

“Cái gì?”

“A La sao?”

“Chuyện này đúng thật là...”

“Ai, gia cảnh nhà Thụ ca nhi cũng là số một số hai trong thôn này, nhưng thanh danh của A La quả thật quá kém, quan trọng nhất là chúng ta không biết mấy lời đồn về A La có phải thật hay không, vậy thì sao ta có thể để Thanh ca nhi lấy A La được?” Trần Cao thị tiếp tục nói.

“Ta đã nói rồi mà, lần trước mẹ Thanh ca nhi còn nói A La quyến rũ Thanh ca nhi, muốn hắn cưới mình, mọi người còn không tin, bây giờ xem ra nghi ngờ lúc đó của mẹ Thanh ca nhi quả thật không sai, đúng là bà con đã hiểu lầm bà rồi.”

Mẹ Xuân Sinh đẩy đám người ra đi tới, mọi người nghe bà ta nói xong đều lộ ra vẻ mặt suy tư, nghĩ đến lần làm loạn của Trần Cao thị vào tháng Chạp năm ngoái, lại thêm những lời của mẹ Xuân Sinh thì đều nghi ngờ không biết lúc đó Tử La có quyến rũ Trần Thiện Thanh thật không, như vậy thì Trần Cao thị mới làm loạn lên như vậy chứ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện