*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hiển nhiên, Trần thẩm sợ Thiết Đản chịu áp lực vì lần này Thiết Đản đi thi đã là lần thứ ba
Từ những gì Thiết Đản biểu hiện ra và lời bọn họ nói, bà biết thực lực của hắn yếu nhất trong bốn người
Vì vậy bà rất sợ Thiết Đản tự tạo áp lực cho bản thân.
Lúc này Trần thẩm nóng vội, hốt hoảng dặn dò cũng có lý của bà.
Trần thúc nghe Trần thẩm nói thì thấy không tốt, nhưng ông biết nỗi lo của vợ già nên cũng không quát nên lời.
Lại nghĩ so với công danh thì nhi tử càng quan trọng hơn, nên ông cũng không muốn dồn thêm áp lực cho con.
Vì thế, Trần thúc cũng không quát Trẩn thẩm, nói theo: “Nương con nói cũng đúng, cha tin2năng lực của Thiết Đản, nhưng không cần quá cưỡng cầu
Nhà chúng ta có được hại tủ tài là cha và nương con đã thỏa mãn rồi
Đương nhiên nếu con thi được cử nhân thì càng tốt, mà không được cũng không sao
Dù thế nào thì cha và nương cũng ủng hộ con.” Tuy Tử La không quá đồng ý việc Trần thúc, Trần thẩm trong giây phút này còn nói những lời dễ gây ảnh hưởng đến tâm trạng thí sinh, nhưng nàng vẫn cảm động vì tình thương mà bọn họ dành cho con
Nếu là nàng, có được tình thân như vậy, nàng cũng thỏa mãn rồi, thi cử cũng không đáng sợ như thế
Tuy trước giờ nàng chưa từng cảm nhận được tình thương của cha, của mẹ, nhưng có tình cảm8chân thành, tha thiết giữa các huynh muội, đối với nàng mà nói là đủ rồi
Hơn nữa, lúc này nàng rất tán thành với thái độ của Trần thẩm, Trần thúc
Tuy vợ chồng Trần thẩm ít kiến thức, ít học vẩn nhưng nhân phẩm của họ tuyệt đối đáng để người ta tán thưởng
Thiết Đản nghe cha mẹ dặn dò xong thì thấy hai mắt cay cay, suýt thì khóc thành tiếng
Tử La có thể nhận thấy được sự cẩn thận trong lời Trần thẩm, Trần thúc nói, chỉ sợ Thiết Đản gặp áp lực
Thậm chí bọn họ chỉ mong Thiết Đản tham gia kì thi Hương lần này là được, không cần để ý đến kết quả
Sao Thiết Đản không cảm nhận được chứ? Lúc này Thiết Đản nghe xong thấy cảm khái rất9nhiều
Có thể nói, so với Tử Thụ, Tử Hiên, thậm chí là Lưu Hoành thì hắn là người có ngộ tính kém nhất, không có thiên phú học tập.
Hắn đi được đến ngày hôm này dựa vào nhiều nhất là khắc khổ và nỗ lực
Từ lúc năm tuổi học vỡ lòng, bây giờ đã hai mươi mốt, trong mười sáu năm, có thể nói là gió mặc gió, mưa mặc mưa, hắn vẫn đến trường
Đầu tiên là lớp tư thục trong thôn, rồi thư viện ở trấn Cổ Thủy, rồi trường huyện, nếu không có nguyên nhân đặc biệt hắn sẽ không nghỉ học
Trong mười mấy năm này, không chỉ có hắn vất vả, mà ba mẹ hắn cũng phải cật lực kiếm tiền nuôi hắn đi học
Đến giờ hắn đã không tính nổi cha2mẹ đã tốn bao nhiêu tiền vì hắn nữa, những đồng tiền ấy đều là mồ hôi xương máu của cha mẹ
Trước giờ Thiết Đản vẫn biết cha mẹ luôn mong đợi vào hắn, bọn họ đã trả giá nhiều như vậy, thắt lưng buộc bụng chỉ mong huynh đệ hắn có thể nhờ khoa cử mà có ngày nổi danh, không thể chân lấm tay bùn như bọn họ, dãi nắng dầm sương kiếm ăn từ đất
Những điều này hắn đều hiểu.
Nghĩ như vậy, lòng Thiết Đản càng gợn sóng.
Hắn cúi đầu thật sâu hành lễ với Trần thẩm, Trần thúc: “Cha mẹ yên tâm đi, Thiết Đản biết nên làm như thế nào
Con đi vào đây.” Nói xong mới xoay người bước qua cổng trường thi
Hành động này của Thiết Đản cùng sự2nghiêm túc trịnh trọng trong mắt hắn khiến Tử La đứng bên cũng phải khâm phục.
Nhìn bóng dáng Thiết Đản rời đi, ấn tượng về hắn trong lòng Tử La chưa bao giờ cao lớn như lúc này.
Nàng biết giờ Thiết Đản cuối cùng cũng trưởng thành
Thời gian và năm tháng luôn khiến con người ta lớn lên, làm người ta thêm dũng cảm đối mặt với mọi việc.
Tử La tin giờ Thiết Đản đã đủ sức gánh vác gia đình, cho dù lần này hắn không thi đỗ cử nhân hay không.
Có đôi khi thành tích và công danh không đại diện cho tất cả, sự trưởng thành trong cuộc đời cũng là một kho báu.
Thấy Trần thúc, Trần thẩm mang nét mặt đầy suy nghĩ, Thiết Đản đi rồi vẫn còn do dự muốn nói thêm gì đó, Tử La vội giành trước trấn an bọn họ: “Trần thúc, Trần thẩm, hai người yên tâm đi, Thiết Đản ca đã trưởng thành rồi
Giờ huynh ấy là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, biết nên đối mặt với cuộc thi này như thế nào
Kì thi Hương này chỉ là một chướng ngại vật nho nhỏ trong cuộc đời huynh ấy mà thôi, hai người đừng lo lắng quá.”
Đương nhiên lời Tử La
nói không chỉ để đề phòng hai người họ nói thêm những gì làm dao động tâm trạng của Thiết Đản, mà đồng thời cũng để động viên Thiết Đản.
Quả nhiên, hai người Trần thẩm nghe Tử La nói xong cũng bình tĩnh lại.
một nơi Tử La không nhìn thấy, ánh mắt Thiết Đản càng thêm kiên định, trái tim vốn vẫn còn hoảng loạn cũng bình tĩnh lại
Đúng, nếu kì thi Hương này mà hắn còn không thể bình tĩnh, tự tin đối phó, chướng ngại này còn không bước qua thì còn trông cậy gì nữa, thậm chí còn không đủ tiêu chuẩn làm nam tử hán đại trượng phu
Vì thế, bước chân của Thiết Đản càng thêm vững vàng
Tử La không biết những gì nàng nói ngoài tác dụng an ủi Trần thúc, Trần thẩm và Thiết Đản yên tâm, còn có ảnh hưởng sâu xa như thế
Cuối cùng, Tử Thụ, Tử Hiên, Lưu Hoành và Thiết Đản đều bước vào trường thi thuận lợi, tiếp đấy phải xem biểu hiện của bọn họ
Tử La tin thực lực của bọn họ, tin rằng chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ nhận được tin mừng của kì thi Hương lần này
Chờ Thiết Đản bước vào trường thi một lúc, danh sách thí sinh cũng sắp hết rồi
Tử La nghe mọi người thảo luận tình hình của các thí sinh kha khá, thấy mọi người tản đi gần hết, nàng cũng kêu đoàn người nhà mình đi luôn
Sở dĩ Tử La vội vàng đi là vì sợ lát nữa mọi người đều đi thì xe ngựa không đi được, thứ hai là sợ mọi người vây lại hỏi chuyện
Dù sao mấy người Tử Thụ ưu tú như thế đã khiến không ít người quan tâm, nàng không muốn đứng đây để người ta vây xem.
Tử La kêu Cảnh Nhất mang theo hai tên sai vặt canh ở đây, để ý tình huống trong trường thi từng giây từng phút
Còn nàng và Xuân Hoa, Hạ Hà cùng nhau khuyến Trần thúc, Trần thẩm rời đi
Ngoài mấy thí sinh Tử Thụ, Tử Hiên, Lưu Hoành và Thiết Đản ra, hôm nay vì chuẩn bị cho bọn họ đi thi, mấy người Tử La đều dậy rất sớm, thậm chí bữa sáng còn chưa ăn no, giờ đương nhiên phải ăn bù ngủ bù rồi
Bên trường thi có Cảnh Nhất để ý, bọn họ cũng yên tâm
Hơn nữa đây chỉ đi thi thôi chứ không phải đi đánh trận
Vì thế, Tử La quay sang nói với Trần thúc, Trần thẩm một lần nữa những gì nàng sắp xếp, bảo đảm cho đám Thiết Đản vào thi không có vấn đề gì, bọn họ mới đồng ý đi về
Tử La hiểu những gì hai người họ lo lắng, băn khoăn, cho nên thấy họ cẩn thận như vậy nàng cũng không mất kiên nhẫn
Quay lại nhà, Trần thẩm và Trần thức ăn bữa sáng cũng thấy người bình tĩnh hơn nhiều và cũng ý thức được sáng nay bọn họ hơi xúc động quá
Sau rất nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng Trần thẩm vẫn lo lắng hỏi Tử La: “A La, chuyện ban sáng thẩm với thúc cháu lo quá
A La nói xem chúng ta có làm ảnh hưởng đến Tử Thụ với Thiết Đản không?” Tử La nghe vậy thì sửng sốt, nhưng nàng nhanh chóng hiểu ý của Trần thẩm
Thấy Trần thúc cũng lo lắng nhìn mình muốn biết đáp án, Tử La biết bây giờ họ cần một liều thuốc an thần
Vì vậy, nàng an ủi bà: “Trần thẩm, Trần thúc cứ an tâm đi, không sao đâu.” Quả nhiên, nghe Tử La nói quả quyết như thế, nhìn sắc mặt nghiêm túc của nàng, hai người thấy yên tâm không ít
“Thật không?” Trần thẩm vẫn thấy không yên tâm, dù biết không nên nhưng vẫn hỏi lại.
“Dạ, Thiết Đản ca và Đại ca đều là người lớn cả rồi mà
Bọn họ đều có suy nghĩ của bản thân mình, thúc và thẩm đừng lo cho bọn họ quá, như vậy ngược lại không tốt cho họ
Dư Hoa đại nhân cũng nói rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì cả bốn người họ đều đỗ thôi, hai người đừng lo nữa
Nếu hai người lo quá rồi sinh bệnh, sẽ khiến Thiết Đản ca không yên lòng.”
Lời Tử La chưa nói ra là: muốn con trưởng thành, cha mẹ phải học cách buông tay
Nhưng nhìn Trần thẩm và Trần thúc lo âu như thế, nàng mới không nói ra.