*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Ôi, nếu Châu tỷ nhi muốn rời khỏi Dự gia thì chúng ta đến Dư gia nói chuyện xem thử, có thể đón hai đứa bé về không, nhưng mà khả năng này không lớn, tuy nhiên lần này là do Dư gia làm chuyện không đúng, cho nên không thể nói là hưu con được mà phải đổi là cùng cách*, dù sao cùng cách cũng dễ nghe hơn là bỏ.”
(*) Cùng cách hai bên nhà cùng đồng ý kết thúc cuộc hôn nhân.
“Còn hai đứa Linh nha đầu, chúng ta chỉ có thể bắt Dư gia hứa không bạc đãi hai đứa nó, ta và cha con, đại ca của con sẽ thường xuyên đến Dư gia thăm nó, vậy thì Linh nha đầu2cũng có thể yên ổn sống được ở Dư gia. Nhưng mà như vậy cũng tội nghiệp hai đứa nhỏ. Chỉ là Dư gia cũng là gia đình danh tiếng, chắc không đến nỗi đối xử tệ hai đứa Linh nha đầu.” Trần thôn trưởng cau mày tự tính hồi lâu mới đưa ra những sắp xếp trên, ông biết nếu quả thực làm vậy, hai cô con gái của Trần Châu nhất định sẽ chịu khổ, nhưng Trần Châu sống chết không chịu về Dư gia, họ cũng không ép được. Nói tới đây, Trần thôn trưởng cũng thở một hơi dài.
Dừng một chút, Trần thôn trưởng nói tiếp: “Còn nữa, nếu như Châu tỷ nhi quyết định ở lại Dư gia, chúng ta sẽ9cùng Đại ca con tới Dư gia nói lý, nhất định sẽ buộc Dư gia phải đích thân đến đón con về, hơn nữa đảm bảo vị trí chính thể cho con. Còn Đại ca con ở đây, Dư gia sẽ không dám bắt nạt con đâu. Còn nếu có người bắt nạt con, nhất định chúng ta sẽ làm chỗ dựa cho con. Vì thế Châu tỷ nhi à, con phải suy nghĩ thật kĩ nên lựa chọn như thế nào.”
Nói xong, Trần thôn trưởng mong đợi nhìn Trần Châu, hy vọng nàng ta có thể nghĩ cho hai cô con gái. Trần thôn trưởng nói vô cùng rõ ràng, nhất thời Trần nãi nãi, Trần Sơn và Trần Cao thị đều nhìn về phía6Trân Châu, chờ đáp án. “Gia gia, con, con muốn... rời khỏi Dư gia.” Mặc dù Trân Châu nói đứt quãng, hơn nữa giọng nói vô cùng nhỏ, nhưng mọi người trong phòng đều nghe được rõ ràng.
Ngoài Trần Cao thị, Trần thôn trưởng, Trần nãi nãi và Trần Sơn nghe xong đều thấy hơi thất vọng, nhưng họ không thể ép Trần Châu được, Trần Châu nói xong không đợi họ nói gì đã tiếp tục bù lu bù loa, họ lại càng bó tay. Sao Trần Châu không thấy sự thất vọng của họ được, trong lòng càng thêm oán trách mấy người Trần thôn trưởng, nàng ta muốn theo đuổi hạnh phúc của mình thì có gì sai? Nhưng mà Trần Châu biết0lúc này chưa thể trở mặt với Trần thôn trưởng được, nàng ta chỉ có thể tiếp tục giả bộ đáng thương, diễn thâm tình, hy vọng được họ ủng hộ tiếp. “Gia gia đừng trách Châu Nhi, con chỉ là bất đắc dĩ thôi.” Trần Châu vừa nói vừa quỳ xuống. “Ôi, con bé này, nhanh đứng lên, đứng lên đi, làm gì thế” Trần Cao thị đứng gần Trần Châu gần nhất, sao có thể trơ mắt nhìn Trần Châu quỳ xuống, thấy vậy thì vội vàng đỡ lên. “Cha mẹ, ông nó à, chuyện này... Châu Nhi đã đáng thương lắm rồi, chúng ta đừng ép nó nữa.” Dù Trần Cao thì cũng thấy Trần Châu quá tuyệt tình với hai cô con7gái nhưng rốt cuộc bà ta vẫn thương Trần Châu, thấy thể thì vội nhìn về phía Trần thôn trưởng, nói đỡ con vài lời. Thật lâu sau, Trần thôn trưởng mới thở dài một hơi: “Già rồi, già rồi, ta cũng không quản mấy người trẻ tuổi các con, các con muốn thế nào thì làm thế đi.” Nói xong ông hơi lảo đảo đi về phòng mình. “Ông cẩn thận một chút.” Trần nãi nãi thấy thể sao có thể yên tâm, vội vàng đi theo. “Cha mẹ, gia gia và nãi nãi giận Châu Nhi sao?”
Trần Sơn thấy con gái hỏi vậy, nhưng chưa chờ ông đáp nàng ta đã khóc ròng: “Con có muốn đâu, con cũng là người bị hại mà.”
Trần Châu đã nói thế rồi Trần Sơn còn nói gì được nữa, thể là ông đành nuốt xuống.
“Ông nó à, đều là tại Dư gia cả, Dư Chí Minh có mới nới cũ, ông trách Châu Nhi làm gì?” Trần Cao thị thấy vẻ mặt không tán thành của trượng phu khi nhìn con gái thì cũng bực bội.
“Mà thôi, mà thôi, Châu Nhi à, hy vọng con đừng làm gì để tương lai phải hối hận là được.” Trần Sơn thấy bất lực rồi, biết Trân Châu muốn rời khỏi Dự gia thật. Thế là Trần Sơn cũng chỉ có thể nghĩ cách làm
sao để đón hai đứa cháu gái về hoặc là bảo đảm cho bọn nó sống tốt ở Dư gia dù không có Trần Châu. Thấy Trần thôn trưởng, Trần nãi nãi và Trần Sơn đều rời đi, trong phòng chỉ còn Trân Châu và Trần Cao thị, trong lòng Trần Châu càng thêm oán hận họ.
Trần Châu nghĩ, họ không biết nàng ta đã xảy ra chuyện gì mà cứ thế trách cứ quyết định của nàng ta. Lúc này, Trần Châu chưa hề nghĩ tới hậu quả nếu như Trần thôn trưởng biết được chuyện mà nàng ta luôn giấu giếm. “Nương, cha không lo cho con nữa. Nương không thể không để ý đến con, nếu không con không còn đường sống mất.” Vừa nãy chưa có cơ hội để nói tiếp dự định phía sau, thể là dù mấy người Trần thôn trưởng đã đi, nói với Trần Cao thì cũng không có bao nhiêu tác dụng, nhưng thời gian quá cấp bách, cho nên Trần Châu cũng không thể không lựa chọn nói ra, mong Trần Cao thị đi nói lại cho ba người kia.
Vì thế Trần Châu nói tiếp: “Nương, thật ra con rời khỏi Dư gia xong còn có dự định khác, nương có muốn nghe không?” Vừa nói nàng ta vừa tỏ ra sợ sệt và thấp thỏm, trông rất đáng thương.
“Vậy con nói ta nghe.” Quả nhiên Trần Cao thị vẫn lo cho con, bà ta hỏi. “Là thế này, có phải mới đây huynh đệ Thụ đại ca thi đậu cử nhân, còn trồng được khoai lang sản lượng hơn nghìn cân một mẫu không?” Trần Cao thị vừa nghe “Thụ đại ca” thì nhất thời không nghĩ ra Trần Châu đang nói ai, nhưng nghe xong lại phía sau, đặc biệt là vụ khoai lang, bà ta đã hiểu. Gần đây Trần Cao thì càng thấy không cam lòng và cũng không thoải mái trước tiền đồ rộng mở của mấy huynh muội Tử La.
Đặc biệt là sau khi Tử Thụ, Tử Hiên đậu cử nhân, người trong thôn bàn tán chuyện xung đột của bà ta với huynh muội Tử La trước kia, ý trào phúng rằng lúc đó bà ta có mắt không tròng, xem thường người ta, thể là bà ta càng thêm hận huynh muội họ. Nhưng mà bà ta có thể làm gì được, cho nên ngoài tức giận ra thì ngay cả người để phát tiết cũng không có. Vừa nghe Trân Châu nhắc đến mấy huynh muội Tử La bà ta đã hận nghiến răng, nếu không phải đó là Trần Châu, cô con gái bà ta vẫn hay chiều chuộng thì nhất định bà ta sẽ mắng to. Trần Cao thị nghe xong liền tỏ ra không thích, tò mò hỏi: “Sao lại nhắc đến huynh đệ Thụ ca nhi làm gì, Châu Nhi không biết trước kia ta bị mấy huynh muội họ làm mất mặt trước mọi người trong thôn à? Nhắc tới là thấy tức!” “Nương, huynh muội Thụ đại ca có gây chuyện với nương đầu, sao nương không bỏ qua vậy? Châu Nhi không hiểu người nữa.” Nghe Trần Cao thị nói vậy, nghĩ đến chuyện xích mích mà nàng ta nghe được giữa Trần Cao thị và huynh muội Tử La, Trần Châu không khỏi nhíu mày, trong lời nói có mấy phần oán giận. Thấy con gái giận mình, nhất thời Trần Cao thị không phản ứng kịp, không chút nghĩ ngợi đã hỏi thẳng: “Châu Nhi, không phải trước đây con cũng không thích huynh muội họ sao? Sao giờ lại trách nương gây gổ với bọn nó?”
“Đã là chuyện từ đời nào rồi nương còn đem ra nói.” Vừa nãy Trần Châu đã nhịn gần như đến ranh giới bùng nổ, sau khi Trần thôn trưởng đi rồi, nàng ta không giữ được giọng điệu tốt với Trần Cao thị. “Sao con lại thế, nếu không phải A La kia không biết xấu hổ quyến rũ Đại ca con, ta sẽ gây chuyện với bọn nó sao?” Trần Cao thị nghe xong cũng tức giận. “Có phải con không biết A La kia đâu, nàng ấy kém Đại ca con nhiều tuổi như thế, sao có thể thích Đại ca được. Nương đừng hiểu lầm nữa.” Dù Trần Châu không tiếp xúc với Tử La nhiều, thậm chí không có mấy lần gặp mặt, nhưng nàng ta cũng hiểu rõ đôi phần. Cho nên nàng ta không tin Tử La sẽ quyến rũ Trần Thiếu Thanh. “Có gì mà không thể, con chưa nghe tai tiếng của A La kia đâu, nó có tìm được nhà nào tốt lành đâu. Đại ca con lại là người có điều kiện tốt nhất trong thôn, A La kia đương nhiên sẽ coi trọng Đại ca con rồi.” Trần Cao thị nghe vậy thì kích động phản bác. “Được rồi, nương, con không cãi nhau với người nữa, nhưng bây giờ huynh muội họ khác rồi, chúng ta phải giữ mối quan hệ tốt với họ.” Tới đây Trần Châu càng không nhịn được nữa.