Điền Viên Cẩm Tú

Tính toán của trần ch u


trước sau

Trần Cao thị thấy Trần Châu vì người ngoài mà nói chuyện với mình như vậy, hơn nữa người ngoài này còn có đụng chạm sâu sắc đến bà ta, để mấy ngày nay bà ta bị huynh muội Tử La cười nhạo thì trong lòng rất bực bội.

“Châu Nhi, con thay đổi rồi, trước đây con đâu có như vậy.” Trần Cao thị thấy thái độ của Trần Châu với mấy huynh muội Tử La hoàn toàn khác hẳn, nhất thời không thể chấp nhận. “Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, bây2giờ con rời khỏi Dư gia, nhất định phải tìm một hôn sự khác.” Trần Châu thấy Trần Cao thị cứ mãi xoắn xuýt với chuyện mâu thuẫn cùng mấy huynh muội Tử La thì chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề. “Cái này... nhưng mà nếu rời khỏi Dư gia lại muốn tìm một nơi khác thì có chút khó khăn.” Trần Cao thị nghe vậy ấp úng, do dự nói. Không thể không nói, bà ta có khinh người cỡ nào đi nữa thì cũng biết bây giờ lấy điều kiện9của Trần Châu thì tìm một hôn sự tốt dễ vậy sao. “Mẹ, chuyện này mẹ không cần lo lắng. Con... con đã có người trong lòng.” Dù da mặt Trần Châu có dày đi chăng nữa, nói đến chuyện vừa rời khỏi Dư gia lại lập tức đi tìm một nhà khác thì cũng có mấy phần ngượng ngùng. “Hả?” Quả nhiên Trần Cao thị nghe vậy cũng không phản ứng kịp, ngây ngốc nhìn Trần Châu, biểu cảm không dám tin. Bị Trần Cao thị nhìn bằng ánh mắt như vậy, Trần6Châu vốn đang ngượng ngùng liền nổi giận: “Mẹ, ánh mắt mẹ như thế là ý gì? Dư Chí Minh kia có thể tìm người khác sao con lại không thể.” Lúc này Trần Cao thị mới xác định mình không có nghe lầm hay hiểu sai, con gái Trần Châu của bà ta vừa rời khỏi Dư gia lập tức lại tìm một nhà khác. Không thể không nói, đối với chuyện này, Trần Cao thị không thể nghĩ tốt như Trần Châu, vì vậy lại ngây ngẩn, thật lâu chẳng nói gì.0“Châu Nhi, nói thì nói vậy, nhưng nếu bây giờ con lập tức tái giá thì sẽ không thiếu lời ra tiếng vào đâu.” Hơi tỉnh táo lại, Trần Cao thị hết lời khuyên bảo Trần Châu. “Mẹ, trước tiên mẹ nghe con muốn tái giá với ai đã rồi hẵng nói. Người con muốn gả cũng ở trong phủ thành.” Sau khi nghe Trân Châu nói thì Trần Cao thì cũng biết nàng ta muốn gả cho nhà nào. Nhà mà Trần Châu muốn gả cũng ở phủ thành, chẳng qua là mở7một tiệm tạp hóa thôi, nhưng may mà người Trần Châu muốn gả là con trai trưởng, năm nay mới hai mươi tuổi nhưng cũng có công danh tú tài. “Chuyện là thế này, lúc đó con bị Dư gia đuổi đi, không có nơi nào để đi, bạc mang theo bị cướp mất, trên đường còn suýt bị một chiếc xe ngựa đụng phải. Là Hạ lang đã cứu con, còn cho con bạc để thuê xe trở về. Có thể nói Hạ lang là ân nhân cứu mạng của con.” Trân Châu tiếp tục giải thích làm sao mình quen biết hơn nữa muốn gả cho Hạ lang mà nàng ta đề cập. “Cho nên con vì chuyện này mà muốn gả cho tên Hạ gì đó hả?” Trần Cao thì vẫn có mấy phần không thể tin được. “Mẹ, chúng con... chúng con lúc đó đều có tiếp xúc thân thể, hơn nữa nam nữ thụ thụ bất thân, như vậy mà con còn không gả cho chàng sao? Hơn nữa Hạ lang cũng nguyện ý cưới con.” Cuối cùng Trần Cao thì cũng biết, thì ra lúc cứu Trần Châu thì hai người có tiếp xúc thân mật, bây giờ đàng trai cũng nguyện ý chịu trách nhiệm.

“Có thể cũng bởi vì cứu người thôi, cũng không nhất định phải lấy thân báo đáp chứ?” Trần Cao thị tiếp tục nói.

Dù Đại Tề chú trọng nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng cũng chưa tới mức cứu người thì nhất định phải lấy thân báo đáp, dẫu sao cũng là trên đường, Trần Cao thị nghĩ họ có thể thân mật đến mức nào cơ chứ. Trần Châu nghe Trần Cao thị nói vậy, trong lòng không khỏi mắng to bà ta thật ngu xuẩn, không thể không nói rõ ý nghĩ của mình, “Mẹ, tình trạng của con bây giờ muốn tìm một người tốt cũng không dễ dàng. Bây giờ Hạ lang muốn chịu trách nhiệm, muốn cưới con, hơn nữa điều kiện cũng tốt, sao lại không đồng ý chứ? Đây chính là lương duyên khó gặp, chúng ta nên nắm bắt mới phải.” Bởi vì là Trần Cao thị nên Trần Châu cũng không để phòng gì, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình. Quả nhiên, Trần Cao thị nghe vậy chẳng những không cảm thấy nàng ta đang không cần thể diện, to gan gì cả mà cũng gật đầu nói phải đồng ý với suy nghĩ của Trần Châu. “Ừ, Hạ lang gì đó nghe cũng không tệ. Nhưng mà con mới bị hưu về nhà, giờ lại quyết định tái giá, bên ngoài hẳn là không thiếu lời đàm tiếu.” Suy nghĩ một chút, Trần Cao thị nói ra lo lắng của mình. “Chuyện này mẹ không cần lo lắng. Thứ nhất, sở dĩ con rời khỏi Dự gia là vì Dư Chí Minh có mới nới cũ, sủng thiếp diệt thê, cũng chẳng phải lỗi của con. Thứ hai, con và Hạ lang là trời ban lương duyên, chàng cưới con cũng vì muốn chịu trách nhiệm, con gả cho chàng là muốn báo ân. Cho nên chuyện của chúng con là có nguyên nhân, người ngoài có nói thế nào cũng sẽ không quá khó nghe.

Trần Châu thấy nét mặt Trần Cao thị hơi thả lỏng một chút liền lập tức phân tích cho bà ta nghe nếu mình gả cho Hạ lang
thì cũng không phải chịu sự nhạo báng của mọi người.

Quả nhiên, Trần Cao thị nghe nàng ta phân tích như vậy thì cũng chấp nhận sự thật là Trần Châu muốn tái giá, “Nếu vậy thì cũng coi như là chuyện tốt.” “Mẹ, nói vậy là mẹ dã đồng ý cuộc hôn nhân này rồi hả?” Trần Châu thấy vậy không khỏi vui mừng, vội vàng hỏi.

“Ừ, nếu người ta tốt như vậy thì mẹ có lý do gì mà cản con.”

Trần Châu nghe vậy không khỏi mừng rỡ, kéo tay lấy lòng Trần Cao thị, làm nũng nói: “Châu Nhi cũng biết mẹ tốt với con nhất!”

Trần Cao thị nghe Trần Châu nói vậy thì trong lòng vô cùng thoải mái, nụ cười trên mặt càng tươi tắn, “Được, tốt, Châu Nhi biết là tốt rồi, đương nhiên mẹ phải đối xử tốt với Châu Nhi nhất.” Trần Cao thị nói lời thật lòng, vợ chồng Trần thôn trưởng và Trần Sơn đều không phải là người thích nói chuyện thị phi, càng không ham hư vinh như Trần Cao thị, thích ra ngoài khoe khoang nên bọn họ và bà ta chẳng có đề tài gì chung đến Trần Thiệu Thanh, tuổi nhỏ đã được đưa tới trường tư thục, thời gian ở nhà ít, hơn nữa hắn và mấy người Trần thôn trưởng cũng giống nhau. Vì vậy, người thân thiết nhất với Trần Cao thị ở Trần gia chính là Trần Châu. Hơn nữa Trân Châu miệng ngọt, có thể dỗ cho Trần Cao thị mặt mày hớn hở. Có thể nói, thậm chí so sánh ra thì Trần Cao thị còn thương Trần Châu hơn Trần Thiệu Thanh mấy phần. Vì vậy bà ta nói với Trần Châu như vậy cũng là nói thật lòng. Trần Châu thấy cuối cuộc mình cũng làm cho Trần Cao thị vui vẻ thì vội vàng chớp lấy thời cơ: “Mẹ, nhưng chuyện này chỉ có mình mẹ tán thành thì chưa được...” “Châu Nhi sợ mọi người có ý kiến à? Không cần sợ, có mẹ ở đây, nhất định sẽ giúp con thuyết phục bọn họ.” Không đợi Trần Châu nói xong, Trần Cao thị cắt lời Trần Châu, bảo đảm. “Cảm ơn mẹ!” Trần Châu tỏ vẻ vui mừng cảm ơn Trần Cao thị, sau đó nói tiếp: “Nhưng mà, ngoài việc muốn bọn họ đồng ý, con còn cần sự hỗ trợ của Thụ đại ca.”

Trần Cao thị nghe đến đây thì đã hiểu rõ tại sao Trần Châu lại nhắc đến huynh muội Tử La mà lại chưa nói chuyện với bọn họ.

Lúc này, sau khi nghĩ kĩ, Trần Cao thị có phần không vui, vì con gái nên không lập tức trở mặt, nhưng thần sắc vẫn không tốt lắm: “Chuyện này thì liên quan gì đến Thụ ca nhi?” Không thể không nói, nghĩ đến mình phải nhờ vả mấy huynh muội Tử La, Trần Cao thị tâm cao khốngạo sao có thể dễ dàng chấp nhận?

“Bởi vì Châu Nhi nói với Hạ lang là nhà chúng ta và nhà Thụ đại ca có quan hệ rất tốt, Hạ lang nghe xong thì muốn con nói với bọn họ một chút để nhà chàng có thể mua lại những đồ dùng sáng tạo của xưởng nhà Thụ đại ca, về giá cả cũng ưu đãi một chút. Hơn nữa lúc chúng con đính hôn có thể mời bọn họ tới, lúc đó hy vọng mẹ và mọi người có thể biểu hiện cho người khác thấy chúng ta và bọn họ có quan hệ rất tốt.” Trần Cao thị nghe Trần Châu nói vậy thì ngẩn người, trong lòng rất không phục chuyện mình phải cúi đầu nhờ vả huynh muội Tử La. Nhất thời, bà ta cảm thấy không vui: “Vậy, cái đó... mẹ nói với ông nội bọn họ xem họ nói thế nào.”

“Còn nữa, mẹ, Dư gia đúng là ăn hiếp người quá đáng, dám viết thư hưu cho con, hy vọng mẹ có thể mời huynh đệ Thụ đại ca cùng đến Dư gia ra mặt giúp con, để bọn họ thừa nhận là bọn họ có lỗi với con, đổi thư hưu thành thư hòa ly.Trần Châu tiếp tục nói ra yêu cầu.

“Chuyện này, một khoảng thời gian trước nhà chúng ta và huynh đệ Thụ ca nhi ồn ào khó coi, bây giờ muốn bọn họ ra mặt giúp con, mẹ nghĩ là không thể” Trần Cao thị nghe vậy cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết. “Mẹ không cần lo, không phải trước kia ông nội có ân với bọn họ sao, để ông nội đích thân đến cửa xin bọn họ, bọn họ nhất định sẽ đồng ý. Mẹ, mẹ nói với ông nội đi mà!” Trần Châu lại nũng nịu lắc lắc tay Trần Cao thị.

Thấy Trần Châu như vậy, dù trong lòng ngàn lần không muốn, nhưng Trần Cao thì cuối cùng cũng mềm lòng, “Được rồi, mẹ đồng ý với con.”.

“Mẹ, thật tốt quá, mẹ đối xử với Châu Nhị thật tốt.” Sau khi đạt được mục đích, Trần Châu không hề tiết kiệm lời khen.

Tối đó, Trần Cao thị nói với mọi người trong nhà chuyện Trân Châu muốn tái giá, đồng thời cũng ấp a ấp úng nói ra yêu cầu về huynh muội Tử La.

Trần thôn trưởng vừa nghe thì sắc mặt tối sầm, đến cả Trần nãi nãi và Trần Sơn cũng vậy.

“Châu tự nhi, sao con có thể tùy tiện lấy danh tiếng của huynh đệ Thụ ca nhỉ ra cam kết với người khác hả? Hạ gia này chỉ coi trọng gia thế của Thụ ca nhi thôi, bọn họ có thể giúp con gạt một lần nhưng có thể giúp con gạt cả đời sao?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện