Điền Viên Cẩm Tú

A la hiểu được tâm ý của mình


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đám người Trịnh Thế Nghiêm và Mạc Nhị thúc nghe xong, hai mắt sáng ngời! Đúng rồi, sao bọn họ lại không nghĩ đến chứ!

Vì thế, Mạc Nhị thúc nhanh chóng nói với Tử La: “Tam tiểu thư, Tiểu Tam nói đúng, cô mau khám cho thiếu chủ đi!”

Tiểu Tam..

Nếu như trong trường hợp bình thường, Tử La mà nghe thấy xưng hô này thì nhất định nàng sẽ cười to một trận, nhưng lúc này nàng chỉ quan tâm tới tình trạng của Mạc Vân Thiên thôi, cho nên cũng không chú ý đến cách xưng hô này.

Đương nhiên về sau, Tử La phục hồi lại tinh thần rồi vẫn sẽ cười một trận vì nghe thấy cách gọi này, khiến3Mạc Tam cảm thấy thật khó hiểu, mà những người xung quanh cũng không rõ nguyên nhân tại sao Tử La lại cười, nhưng Mạc Tam bởi vậy mới được Tử La chú ý đến, làm người nào đó thích ăn giấm, cố ý bắt Mạc Tam phải mang giày số nhỏ hơn kích cỡ chân

Mà lúc này nghe nhóm Mạc Tam, Mạc Nhị thúc nhắc tới thì Tử La cũng lập tức nghĩ đến chuyện bắt mạch cho Mạc Vân Thiên, xem có thể tìm ra loại độc mà Mạc Vân Thiên trúng phải hay không

Tử La bắt mạch cho Mạc Vân Thiên một hồi lâu thì hơi nhíu mày lại.

Nàng luôn cảm thấy mạch tượng của Mạc Vân Thiên cực1kỳ quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi vì cái gì, cứ cảm thấy có gì đó chợt lóe lên một cái rồi biến mất thật nhanh đến mức khiến nàng không thể nào nắm bắt được.

Nhìn thấy Tử La bắt mạch xong mà sắc mặt của nàng có chút bất thường, giống như đã phát hiện ra điều gì, vì thế Mạc Nhị thúc mang một tia kỳ vọng mà vội vàng lên tiếng hỏi đầu tiên: “Tam tiểu thư, cô có nhìn ra điều gì không?”

“Mạch tượng của Mạc đại ca đúng như lời Mạc Nhị thúc đã nói.” Nói xong, Tử La hơi do dự, rốt cuộc vẫn tiếp tục nói ra phát hiện vừa rồi của nàng, “A6La cảm thấy mạch tượng và bệnh trạng của Mạc đại ca hơi quen thuộc, hình như đã gặp qua ở đâu đó rồi, nhưng lại không nhớ ra được..” Nói xong, Tử La lại tiếp tục rơi vào trầm tư.

Trong lều lớn, khi nghe Tử La nói như vậy thì mọi người đều chấn động

Bọn họ đã đi tìm rất nhiều danh y tới khám cho Mạc Vân Thiên, nhưng không ai biết Mạc Vân Thiên trúng phải loại kỳ độc nào.

Mà có nhiều danh y tới đây như vậy mà đến nay vẫn không có ai biết đó là loại độc gì, càng không ai có thể nói ra nguyên nhân trúng độc, cho nên hiện tại vừa nghe Tử4La nói vậy bọn họ đều lộ ra vẻ kích động, chờ mong nhìn về phía Tử La, chờ đợi đáp án của nàng.

Mạc Nhị thúc lại kích động đến mức tay chân không biết để ở đâu, nhanh chóng truy vấn, “Thật sao? Tam tiểu thư, cô có thể nhớ ra đó là loại độc gì không? Có biết cách giải độc không?”

Nhóm người Trịnh Thế Nghiêm, Mạc Nhất, Dung Phong tuy rằng không nói gì, nhưng nghe Mạc Nhị thúc hỏi như vậy, đều lập tức nhìn về phía Tử La, rất dễ nhận ra được là bọn họ đang rất nóng vội.

Tử La trầm tư suy nghĩ một hồi lâu nhưng vẫn không thu hoạch được gì cả, nàng3suy đi nghĩ lại, sau đó lại cẩn thận bắt mạch cho Mạc Vân Thiên, nhưng dù thế nào cũng không nhớ nổi rốt cuộc nàng đã gặp qua loại độc này ở nơi nào.

Vì thế, nàng chỉ có thể chán nản lắc lắc đầu với nhóm Mạc Nhị thúc và Trịnh Thế Nghiêm thôi!

Thấy vậy, tất cả mọi người trong lều lớn lại im lặng, nỗi thất vọng lại xuất hiện trong lòng bọn họ

“Vậy Tam tiểu thư cứ tiếp tục ngẫm lại xem, có lẽ sẽ nhớ ra hoặc có phát hiện gì khác, lão phu cũng thay đổi đơn thuốc khác cho thiếu chủ xem thế nào.” Thấy vẻ mặt Tủ La ảo não và uể oải, Mạc Nhị thúc khuyên giải, cũng hy vọng Tử La đừng bỏ cuộc, tiếp tục ngẫm lại xem làm thế nào để chữa trị cho Mạc Vân Thiên

Dù sao, tới bây giờ vẫn không ai có thể nhìn ra rốt cuộc Mạc Vân Thiên trúng loại độc gì, dù y thuật của Tử La không được tốt, nhưng hiện tại vẫn phải liều

“Tam tiểu thư hãy ở bên cạnh trò chuyện với gia đi, có lẽ khi gia biết Tam tiểu thư đã đến thì sẽ tỉnh lại ngay thôi

Trong lúc hôn mê mà gia vẫn luôn nhớ tới Tam tiểu thư đấy!”

Giọng nói của Mạc Tam lúc này cũng mang theo sự nghẹn ngào, nghĩ đến mỗi lần mình nhắc tới Tử La trước mặt Mạc Vân Thiên, Mạc Vân Thiên luôn có chút phản ứng, thậm chí hắn còn nhìn thấy ngón tay Mạc Vân Thiên giật giật khi nghe nói đến Tử La nữa.

Hắn chỉ hy vọng “biện pháp” này hữu dụng với Mạc Vân Thiên

Nếu Mạc Vân Thiên biết được người mà hắn luôn nhớ nhung trong lòng đã đến thì có lẽ ý thức muốn sống sẽ càng cao hơn.

Không thể không nói, Mạc Tam bình thường tuy rằng thoạt nhìn cẩu thả, nhưng vẫn là có chút cẩn trọng

Mạc Nhị thúc nghe vậy cũng chờ mong mà nói với Tử La: “Đúng vậy, Tam tiểu thư, cô hãy ở cạnh thiếu chủ đi, thiếu chủ..

không nỡ rời xa cô.” Mạc Nhị thúc ngượng ngùng khi nói ra chuyện này ngay trước mặt mọi người

May mắn lúc này tất cả mọi người đều quan tâm đến bệnh tình của Mạc Vân Thiên nên không lưu ý đến chuyện hắn nói Mạc Vân Thiên luyến tiếc Tử La có gì không đúng, mà cũng nhờ vậy Mạc Nhị thúc mới không quá lúng túng

Mà mọi người trong lều lớn chẳng biết từ bao giờ đã coi Tử La và Mạc Vân Thiên là người yêu của nhau rồi, cho nên bọn họ đều không cảm thấy có gì bất thường cả.

Mà Tử La nghe xong lời nói của Mạc Tam và Mạc Nhị thúc, hốc mắt cũng nóng lên, suýt thì lại rơi nước mắt thêm lần nữa

Kỳ thật, vừa rồi lúc Tử La bước vào kéo lấy tay Mạc Vân Thiên, nước mắt của nàng rơi xuống mu bàn tay Mạc Vân Thiên, tay Mạc Vân Thiên đã hơi giật
giật, chỉ là vừa lúc đó đám người Mạc Tứ và Trịnh Thế Nghiêm cũng đi đến, mà Tử La vội vàng chào hỏi mấy người Mạc Nhị thúc cho nên mới bỏ lỡ cảnh tượng ấy.

“Đúng đấy Tam tiểu thư, gia nhà chúng tôi mấy lần hôn mê gần đây đều vô thức mà gọi tên cô, trong lòng gia vẫn luôn nhớ mong cô, nhưng mà gia lại ở trong tình huống này, không muốn cô phải chịu khổ và gặp nguy hiểm

Cho nên, Tam tiểu thư hãy trò chuyện với gia nhà chúng tôi đi, nhị thúc nói gia tuy rằng hôn mê, nhưng có lẽ vẫn có thể nghe thấy giọng của chúng ta.” Mạc Nhất thấy vậy cũng gấp gáp thỉnh cầu Tử La, lời hắn nói trực tiếp hơn Mạc Nhị thúc nhiều.

Tử La nghe Mạc Nhất nói rằng trong cơn hôn mê Mạc Vân Thiên vẫn luôn gọi tên mình, trong tim cũng có mình, lòng nàng lại rung động như có cơn địa chấn, nước mắt cuối cùng không nhịn được mà rơi xuống

Nhưng khi nhìn thấy tất cả mọi người đều đang đứng đó nhìn mình, nàng vội vàng vén tay áo lên lau nước mắt, nhưng càng lau lại càng nhiều hơn, làm cách nào cũng không thể ngừng lại được.

Nhìn thấy Tử La như vậy, Mạc Nhị thúc nhanh chóng nói: “Vậy Tam tiểu thư ở đây chăm sóc thiểu chủ nhé, cứ tùy ý khám và chữa bệnh cho thiếu chủ, chúng tôi còn có việc cần làm, xin lui xuống trước.”

Nói xong, ông liền nháy mắt với mọi người, ngoài Tử Thụ còn có chút chần chừ, những người khác đã nghe theo ý của Mạc Nhị thúc, lôi kéo nhau ra khỏi lều trại, Tử Thụ chỉ cân nhắc một chút rồi cũng đi theo mọi người ra ngoài.

Trong lều lớn chỉ còn lại Tử La và Mạc Vân Thiên.

Thấy mọi người đều đi, trong phòng chỉ còn lại nàng và Mạc Vân Thiên, nước mắt của Tử La không còn gì cố kỵ mà rơi xuống

Nàng lại nằm úp sấp xuống bên giường Mạc Vân Thiên, chỉnh lại góc chăn, sau đó mới cầm lấy tay hắn, nhìn gương mặt gầy gò của hắn, nước mắt lại lã chã tuôn rơi, những giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống tay hắn..

“Mạc đại ca, A La đến thăm huynh, huynh có thể nghe thấy A La nói gì không? Nếu nghe thấy thì hãy trả lời A La một tiếng đi! Huynh ngủ như vậy, A La sợ hãi lắm

Mạc đại ca, trong cảm nhận của A La, huynh là người lợi hại nhất, cho nên huynh nhất định phải tỉnh lại nhé! Huynh còn nói tết Nguyên Tiêu hàng năm sẽ đến trấn Cổ Thủy thăm A La mà, huynh không thể nuốt lời!” Hồi lâu sau, nhìn thấy Mạc Vân Thiên im bặt nằm trên giường vẫn không có một chút phản ứng nào, trái tim Tử La lại đau đớn từng đợt

Nỗi đau này làm nàng cảm thấy như mất đi cả thế giới, nàng hoang mang lo sợ, đau lòng đến mức khó có thể hô hấp được.

Lúc này, Tử La cảm thấy nàng giống như ngọn lục bình trải qua gian khổ, đong đưa trong mưa gió vậy, không nơi nương tựa, mà Mạc Vân Thiên chính là cảng tránh gió duy nhất của nàng, nơi duy nhất mà nàng có thể dựa vào

Lúc này, Tử La đột nhiên kinh hoàng phát hiện ra vị trí của Mạc Vân Thiên trong lòng nàng đã sớm vượt ra khỏi suy nghĩ của nàng rồi, lúc này thậm chí nàng còn không thể nào tưởng tượng nếu mất đi Mạc Vân Thiên thì nàng sẽ thể nào, nàng phát hiện mình vốn dĩ không thể nào gánh vác nổi hậu quả đó

Không biết bắt đầu từ lúc nào, kể từ năm nàng bảy tuổi, hằng năm cứ vào đúng dịp Tết Nguyên Tiêu, Đại ca ca sẽ đến dẫn nàng đi ngắm đèn hoa đăng, vẫn luôn im lặng bảo vệ nàng, hình ảnh của Đại ca ca đã ăn sâu vào tận sâu trong cốt tủy của nàng, nàng lưu luyến hắn, không muốn xa rời hắn, sâu đến nỗi nàng không thể nào nhìn thấy rõ hạn mức nữa rồi

Lúc này nàng chỉ biết là nếu như không có Mạc Vân Thiên, có lẽ nàng cũng không sống nổi

Giờ phút này, không ngờ Tử La lại có suy nghĩ như vậy.

“Mạc đại ca, huynh hãy tỉnh lại đi!” Sau khi suy nghĩ rõ ràng vị trí của Mạc Vân Thiên trong lòng mình, Tử La khóc đến mức khó có thể tự kiềm chế, “Mạc đại ca, chờ huynh tỉnh lại, A La sẽ ở lại biến thành, cùng huynh đối mặt với chiến sự của biến quan có được không? Đến lúc đó, A La vẫn sẽ luôn ở bên cạnh huynh, dù sao hiện giờ cũng không có ai thèm lấy A La nữa, cứ ở nhà khiến các huynh đệ phải xấu hổ, không bằng A La sẽ ở lại nơi này chăm sóc đến khi Mạc đại ca khỏe lên được không? Đến lúc đó, nếu Mạc đại ca muốn gặp A La thì cũng không cần chạy ngàn dặm xa xôi tới trấn Cổ Thủy nữa, Mạc đại ca có chịu không? Đến lúc đó, Mạc đại ca đừng chê A La đấy...”

Tử La vừa khóc vừa nói, nói càng về sau ngay cả nàng cũng không biết mình đang nói gì, nàng chỉ biết là nàng không thể mất Mạc Vân Thiên, cho nên nàng không ngừng nói liên miên bên tai hắn.

“A La...”

Đột nhiên, Tử La nghe thấy tiếng của Mạc Vân Thiên, nàng kích động ngẩng đầu lên nhìn về phía Mạc Vân Thiên.

“Mạc đại ca, huynh tỉnh lại rồi sao?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện