*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chỉ cần huynh tỉnh lại, về sau A La sẽ luôn ở bên cạnh Mạc đại ca được không?”
Nhưng mà Tử La nói nửa ngày, Mạc Vân Thiên vẫn không tỉnh lại, lòng của nàng lại chùng xuống, nước mắt tuôn rơi, rơi xuống trên người Mạc Vân Thiên
Sau đó, Tử La dần bình tĩnh, tỉnh táo lại, nhớ đến nước linh tuyển trong không gian của mình, sau đó nhìn quanh thấy trong lều lớn không có ai khác, vì thế liền nhanh chóng dùng ý thức lấy một bình chứa nước linh tuyền ra, rót vào miệng Mạc Vân Thiên, cẩn thận cho hắn uống.
Trong cơn hôn mê, Mạc Vân Thiên cảm nhận được dòng nước trong veo quen thuộc, vì thể liên theo bản năng mà nuốt xuống.
Nhìn thấy Mạc Vân Thiên có thể uống nước linh tuyền, trong lòng Tử La vui mừng, cả người3cũng thả lỏng không ít
Chỉ cần Mạc Vân Thiên có thể uống nước linh tuyền, dù nước linh tuyền này không thể giải độc trong người hắn nhưng nhất định có khả năng làm dịu đi, đến lúc đó, nàng nhất định có thể nghĩ biện pháp cứu hắn! Vì thế, Tử La không còn uể oải như vừa rồi nữa, bắt đầu chuyên tâm đút nước linh tuyền cho Mạc Vân Thiên uống.
Sau khi đút hết lượng nước linh tuyền trong bình, Tử La mới phát hiện đôi môi Mạc Vân Thiên vừa rồi vốn khô nứt giờ lại trông đỏ hồng hào lên không ít, kể cả sắc mặt xám trắng cũng khá hơn thấy rõ, cả người thoạt nhìn tràn đầy sức sống.
Tử La thấy vậy càng thêm mừng rỡ, thiếu chút nữa đã bật khóc vì quá vui mừng! Vì thế, nàng lại dùng ý1thức để rót nước linh tuyền vào bình, tiếp tục cho Mạc Vân Thiên uống, đợi đến khi Mạc Vân Thiên không nuốt nữa mới buông bình xuống, không tiếp tục đút nữa.
Thấy sắc mặt Mạc Vân Thiên lại càng thêm hồng hào, trong lòng Tử La vui mừng đến mức thiểu chút nữa không kìm lại được, gần như kích động đến mức thất thố!
Sau khi đút cho Mạc Vân Thiên uống nước linh tuyền xong, Tử La nghĩ đến nhóm người Mạc Tam, Mạc Nhị thúc nói phải ngồi trực bên cạnh nói chuyện với Mạc Vân Thiên, lại nhớ đến mới vừa rồi hình như Mạc Vân Thiên thật sự có thể nghe thấy lời nàng nói, vì thể nàng liền bắt đầu nói liên miên vào bên tai Mạc Vân Thiên
Nhìn thấy nước linh tuyền rất có ích với Mạc Vân Thiên, sự lo lắng6trong lòng Tử La cũng vơi đi không ít, cả người nàng cũng thoải mái lên, không còn hoảng loạn như trước nữa.
Vì thế, sau khi trận định lại, nàng bắt đầu suy nghĩ xem nên nói gì với Mạc Vân Thiên
Sau khi cân nhắc qua, Tử La kể cho Mạc Vân Thiên nghe chuyện năm đó bọn họ gặp nhau ở trong núi.
“Mạc đại ca, huynh biết không, khi đó A La vừa ở trên núi phát hiện ra huynh, ngay từ đầu A La vốn không có ý định cứu huynh đâu, bởi vì khi đó A La sợ huynh là người xấu, sợ cứu huynh sẽ gặp phải phiền toái, còn sợ thân phận của huynh không tầm thường, cứu huynh sẽ khiến nhà muội gặp phải phiền toái.”
“Nhưng lúc đó không biết vì sao khi nhìn thấy huynh dần dần suy yếu đi, rồi chìm4vào hôn mê, A La lại không đành lòng bỏ đi, cứ cảm thấy có một loại lực lượng nào đó không ngừng thúc giục A La mau đi cứu huynh
Vì thế, A La liền tự nói với bản thân rằng, không thể thấy chết mà không cứu, tự kiếm rất nhiều lý do để đi cứu huynh.”
“Mạc Vân Thiên, huynh biết không, sau khi A La cứu huynh tỉnh lại, thấy trong mắt huynh dường như mang theo sự cô đơn rất chân thật, dường như cả thế giới đều bỏ mặc huynh vậy, trong thế giới bao la chỉ còn lại một mình huynh vậy, vào lúc đó A La cảm thấy không hối hận vì đã cứu huynh
Bởi vì A La luôn cảm thấy trong thế giới của Mạc đại ca đã không còn sắc thái, nếu A La cũng bỏ đi, vậy thì rất có3thể huynh sẽ bị cô đơn bao phủ lấy
Có phải A La rất cảm tính, suy nghĩ quá nhiều rồi không?”
Nói đến đây, Tử La cười một tiếng, nhìn Mạc Vân Thiên, tiếp tục thất thần mà nói: “Sau đó, khi A La trở lại hang động, không nhìn thấy bóng huynh, A La liền biết huynh đã đi rồi
Nói đến chuyện này, khi đó A La rất khổ sở, chúng ta chỉ mới gặp nhau có vài ngày mà không hiểu tại sao trong lòng A La lại có tình cảm đặc biệt với Mạc đại ca, hình như là ỷ lại, cũng giống như không muốn xa rời, càng tựa như là muốn luôn luôn được ở bên cạnh huynh, muốn sánh vai với huynh, làm cho trong ánh mắt huynh không còn lạnh như băng và cô đơn nữa
Cho nên, sau khi nhìn thấy huynh rời đi, khi đó A La đã ở trong hang động đợi thật lâu, mãi đến khi biết huynh sẽ không bao giờ quay trở về nữa, A La mới rời đi.”
“Không đến một năm sau, ở trên thị trấn A La lại nhìn thấy đội quân của Mạc đại ca đi qua, khi đó A La nghe người ta nói về thân thể của huynh, cuối cùng A La cũng hiểu được vì sao trong mắt huynh lại tràn đầy cô đơn và lạnh băng như vậy
Sau khi biết những gì mà huynh đã phải trải qua, trong lòng A La đột nhiên rất đau
Mãi về sau này, huynh lại cứu A La trên đường cái ở trấn Cổ Thủy, khi đó nhìn thấy huynh lại xuất hiện, A La vui mừng lắm
Mạc đại ca, huynh biết không, lần đó sau khi huynh đi, A La đã buồn bã rất nhiều ngày, sáng hôm đó A La vừa mới tỉnh lại đã nghe thấy huynh lại đi rồi, A La liển cảm thấy huynh lại không từ mà biệt, trong lòng vừa mất mát vừa khổ sở.”
“Vào tết Nguyên Tiêu hàng năm, huynh luôn đến thăm A La, còn thường chuẩn bị đủ loại quà tặng nhờ Dung đại ca gửi đến cho A La, A La cũng dần dần trở nên thân thuộc với Mạc đại ca hơn, mà không biết
bắt đầu từ khi nào, A La đã dần dần ỷ lại, không muốn xa rời huynh rồi, thậm chí còn hơn cả đại ca, đại tỷ của muội nữ.”
Nói đến đây, Tử La có chút ngượng ngùng: “Có phải A La rất không có lương tâm không? Ha ha, huynh đệ của muội mà nghe thấy lời này, Mạc đại ca nói xem, liệu bọn họ có giận dữ đến mức đánh A La một trận không? Không đúng, huynh đệ của A La rất yêu thương muội nha, ngược lại A La lại cảm thấy rất có thể bọn họ sẽ treo Mạc đại ca lên để đánh cho một trận đấy.”
Nói tới đây, Tử La đột nhiên vui vẻ, “Hì hì hì, thôi, không nói chuyện này nữa, nếu bị đại ca nghe thấy thì A La chắc chắn sẽ bị huynh ấy đánh cho một trận ngay bây giờ luôn! Đến lúc đó, A La và Mạc đại ca đều gặp xui xẻo, nói đến chuyện này, lần này đại ca cũng đi theo A La đến biến thành đó nha!”
Nói xong, Tử La dừng một chút, cũng không tiếp tục vui vẻ nữa, mà chỉ nhìn Mạc Vân Thiên với vẻ khá thương cảm mà thở dài nói: “Haiz, trước kia cũng tại A La ngốc, không ngờ A La lại không biết tâm ý của Mạc đại ca
Kỳ thật, A La cũng không phải không nghĩ đến liệu có phải Mạc đại ca thích A La hay không, nhưng huynh chưa nói với A La, nên A La cũng không dám xác định
Còn nữa, kỳ thật A La sợ lập gia đình lắm, bởi vì A La nhìn thấy hầu như người đàn ông nhà cao cửa rộng nào sau khi cưới vợ cũng đều nạp thêm vài thê thiếp.”.
“Sau đó, chính thể của bọn họ nếu không phải tận mắt chứng kiến trượng phu của mình ân ái cùng mấy người phụ nữ đó, sau đó sẽ ngày càng héo hon, gầy mòn chết trong hậu viện, còn không thì sẽ không cam lòng, vì yếu sinh hận mà đấu đá với mấy người tiểu thiếp kia đến mức người chết ta sống, từ đó về sau cuộc sống vẫn luôn chìm đắm trong những cuộc tranh đấu ấy, rồi cuối cùng phải trông giữ đại trạch vắng vẻ mà sống hết quãng đời còn lại
A La không thể chấp nhận những điều đó
Hơn nữa, À La thấy thậm chí là người như Thần đại ca cũng có ý định muốn nạp thiếp
Từ đó có thể thấy được trong triều đại này, muốn tìm một trượng phu toàn tâm toàn ý với mình quả thật rất khó.”
Đến tận đây, Tử La lại không nhịn được thở dài một tiếng, “Mạc đại ca, huynh biết không, kỳ thật sau khi biết Thân đại ca làm ra những chuyện có lỗi với A La, trong lòng A La lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, bởi vì như vậy thì sau khi cự tuyệt Thân đại ca, lòng A La mới không mang cảm giác tội lỗi
Mục đại ca, huynh nói xem có phải A La rất xấu, rất ích kỷ hay không?”
Tử La cười khổ một tiếng, tiếp tục nói: “A La biết có lẽ Thân đại ca thật sự thích A La, cũng biết huynh ấy là thật lòng, nhưng A La suy nghĩ hồi lâu mới biết, kỳ thật địa vị của A La ở trong lòng Thân đại ca tuyệt đối không thể so được địa vị của A La trong lòng Mạc đại ca
Mạc đại ca, huynh còn nhớ rõ bộ trang sức hồng ngọc năm đó không? Sau đó, A La mới biết kỳ thật khi ấy Thân đại ca cũng đã bắt đầu có tình ý với A La rồi, nhưng cũng vì thế mà A La mới biết được a ở trong lòng Thân đại ca A La tuy rằng cũng quan trọng, nhưng cũng không bằng hai mươi vạn lượng bạc kia, mà số bạc đó đã là một nửa tài sản của huynh ấy rồi.”
“Sau đó, Thần đại ca lựa chọn Tô Sở Nguyệt càng là vì gia nghiệp của huynh ấy, A La tự biết trọng lượng của bản thân trong lòng Thân đại ca
Sau này, có lẽ Thân đại ca đã hối hận, nhưng cũng đâu thể thay đổi được gì đâu.”
Tử La có chút thương cảm mà nói một lượt, sau đó liền nở nụ cười, kéo tay Mạc Vân Thiên, nhìn khuôn mặt của hắn mà cực kỳ tự tin nói: “Nhưng A La lại tin tưởng, vị trí của A La ở trong lòng Mạc đại ca tuyệt đối là cực kỳ quan trọng, thậm chí trong lòng của Mạc đại ca, A La còn quan trọng hơn cả tính mạng của huynh nữa
Mạc đại ca, huynh nói có đúng không? Ha ha, có phải A La rất tự tin hay không? Nhưng A La lại thật sự tin tưởng như thế, làm sao bây giờ?”
Nói đến đây, Tử La giống như cũng bị lời nói của mình chọc cười, “Hì, làm sao bây giờ? A La tự tin như vậy đấy! Nói đến chuyện này, từ năm A La bảy tuổi gặp được Mạc đại ca tới nay, Mạc đại ca đã cho A La rất nhiều niềm vui...” Sau đó, Tử La lại nói lải nhải rất nhiều về chuyện giữa nàng và Mạc Vân Thiên trong những năm qua
“Mạc đại ca, huynh mau tỉnh lại đi, được không? A La đã nói đến mức môi sắp khô cả rồi, cũng khát nữa! Mạc đại ca thương A La nhất, nhất định huynh cũng không nỡ để A La tiếp tục nói đúng không? Cho nên, Mạc đại ca hãy mau chóng tỉnh lại đi!” Thấy Mạc Vân Thiên uống nước linh tuyển rồi mà qua lâu như vậy vẫn chưa tỉnh lại, vì thế Tử La lại bắt đầu khổ sở, nói xong câu kể tiếp liền bật khóc nức nở
Lúc này, Mạc Nhị thúc đang bưng một bát thuốc đi vào lều, nhìn thấy Tử La ở bên giường Mạc Vân Thiên tiếp tục rơi lệ, đôi mắt của ông cũng tối tăm đi không ít
“Tam tiểu thư, thiếu chủ nên uống thuốc rồi!” Không đành lòng nhìn thấy Tử La tiếp tục đau lòng khổ sở, Mạc Nhị thúc nhanh chóng lên tiếng.