Điền Viên Cẩm Tú

Tìm được dược thảo


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Không rõ tình hình hiện giờ của Mạc Vân Thiên sao rồi, không biết Tử Thụ và Xuân Hoa, Hạ Hà có chăm sóc cho hắn tốt hay không? Nghĩ đến đây, Tử La rảo bước đi nhanh về phía lều của Mạc Vân Thiên.

Trở lại lều chỉ huy của Mạc Vân Thiên, Tử Thụ vẫn chưa rời đi, mà Xuân Hoa, Hạ Hà đã sớm quay lại túc trực ở hai bên cửa lều.

“Đại ca, A La quay lại rồi! Huynh về nghỉ ngơi đi, A La chăm sóc cho Mạc đại ca là được.” Tử La đi tới bên người Tử Thụ, thúc giục cậu, hiện giờ đã không còn sớm nữa, hẳn là Tử Thụ nên quay về chuẩn bị nghỉ ngơi.

Thấy Tử La đã quay lại, Tử Thụ đứng dậy khỏi ghế: “Vậy thì tốt, A La, muội cũng phải chú ý nghỉ ngơi đấy

Đại3ca biết không thể ngăn muội chăm sóc cho Mạc đại ca, nhưng Đại ca hy vọng muội có thể chú ý tới sức khỏe của mình

Đừng để đến lúc đó, Mạc đại ca còn chưa thoát khỏi cảnh nguy hiểm tới tính mạng thì muội đã ngã xuống trước, hoặc là Mạc đại ca đã tỉnh lại còn muội thì lại ngã bệnh rồi.”

Những câu nói này Tử Thụ đã sớm muốn nhắc nhở Tử La, nhưng bởi vì bình thường vẫn luôn vướng những người khác ở đây nên hiện giờ mới có cơ hội nói ra

Lúc này thấy thời cơ thích hợp cho nên cậu mới khuyên bảo Tử La vài câu.

Cậu cũng biết tiểu muội này của mình bình thường thì rất nghe lời, nhưng từ trước tới giờ vẫn luôn là người có chủ ý riêng

Chuyện nàng đã quyết định thì bọn họ rất1khó có thể khuyên bảo được, thế nên cậu cũng không có ý định khuyên nàng đừng chăm sóc cho Mạc Vân Thiên, mà chỉ dặn dò nàng chú ý tới sức khỏe của bản thân mà thôi.

Tử La nghe vậy, vừa ngẩng đầu lên đã thấy trên mặt của Tử Thụ tràn đầy vẻ quan tâm thì trong lòng không khỏi cảm động: “Đại ca, huynh yên tâm

A La biết chừng mực, nhất định sẽ không khiến bản thân mệt mỏi, nên nghỉ ngơi, nên ăn cơm thì A La sẽ đúng giờ mà làm

Đại ca, huynh cũng phải chú ý sức khỏe và an toàn của bản thân

Có lẽ tới ngày kia thì biến thành sẽ không còn yên ổn nữa rồi.”

Suy nghĩ một chút, cuối cùng nàng lại thuận tiện nhắc nhở Tử Thụ một câu để cậu chú ý an toàn

Tuy rằng nơi này là6quân doanh, có trọng binh canh gác, vấn đề an toàn không cần chú ý lắm, nhưng phàm là chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút thì tốt hơn.

“Được, vậy thì tốt

Đại ca sẽ chú ý an toàn của bản thân

Bấy giờ Đại ca quay về nghỉ ngơi, A La cũng sớm nghỉ ngơi đi.”

Nói đến đây, Tử Thụ nhìn Mạc Vân Thiên đang nằm trên giường một cái: “A La yên tâm, Mạc đại ca nhất định sẽ tỉnh lại, làm sao mà huynh ấy nỡ bỏ A La của chúng ta chứ?” Lúc Tử Thụ nói lời này thì vẻ mặt vô cùng kiên định, trong lòng cậu hiện giờ vẫn cho rằng Mạc Vân Thiên nhất định sẽ tỉnh lại

Hơn nữa, hôm nay cậu canh giữ ở đây chưa đến một canh giờ đã nghe thấy Mạc Vân Thiên trong lúc mê man mà vẫn4luôn gọi tên của Tử La rất nhiều lần

Có thể lo lắng cho một người như vậy, ngay cả trong lúc hôn mê cũng nhớ mãi không quên, phần tình cảm này của Mạc Vân Thiên đối với Tử La làm cho cậu cảm động vô cùng.

Thế nên, cậu cảm thấy Mạc Vân Thiên không nỡ rời bỏ Tử La, chắc chắn hẳn sẽ không nhẫn tâm bỏ lại một mình Tử La như vậy đâu.

“Vâng, vâng, nhất định rồi.” Tử La dùng sức gật đầu và nói, thật giống như nàng đang dùng dáng vẻ như vậy để thuyết phục chính mình, để cho mình có thêm lòng tin về việc Mạc Vân Thiên nhất định sẽ tỉnh lại.

“Được, Đại ca đi trước, ngày mai sẽ trở lại thăm A La.” Tử Thụ sờ đầu Tử La, nói.

Động tác này của Tử Thụ làm Tử La nhớ tới3khi còn bé Tử Thụ rất thân thiết với nàng khiến cho vành mắt của nàng nóng lên, nước mắt suýt chút nữa đã rơi xuống, cũng may đã bị nàng cố gắng nhịn xuống.

Tạm biệt Đại ca!” Tử La cố gắng cười lên rồi nói

“Nha đầu ngốc, A La phải luôn nhớ rằng cho dù xảy ra chuyện gì thì chúng ta sẽ vẫn ở bên cạnh muội, ủng hộ muội, thế là được rồi

Muội không bao giờ phải cô đơn một mình cả.” Là một người luôn cẩn thận, hơn nữa còn có sự quan sát tinh tế thì sao mà Tử Thụ không nhận trong lòng của Tử La không hề an ổn, hơn nữa cũng rất dễ dàng hiểu rõ tâm trạng hiện giờ của Tử La, vì vậy cậu lại càng thêm dịu dàng mà an ủi.

“Vâng, vâng, cảm ơn các đại ca

A La để cho các đại ca phải lo lắng và mạo hiểm cùng A La, là A La có lỗi với các đại ca!” Tử La ngại ngùng cúi đầu nói.

Nhìn dáng vẻ này của Tử La, Tử Thụ sao còn không hiểu, từ khi quyết định đi tới biến thành thì trong lòng Tử La vẫn luôn bị một tảng đá đè nặng, nàng sợ bởi vì quyết định của bản thân mà khiến cho mấy huynh muội họ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, thế nên trong lòng vẫn luôn áy náy

Thấy vậy, Tử Thụ càng thêm yêu thương tiểu muội mà bọn họ đã yêu chiều từ bé này

Nhưng dù sao cậu cũng là đàn ông, hơn nữa từ trước tới giờ vẫn luôn là một người bình tĩnh, trầm ổn như Thái Sơn, thế nên lúc này cậu cũng không bộc lộ tình cảm ra ngoài.

Lúc này mặc dù trong lòng cậu cảm thấy vô cùng thương yêu và đau lòng vì Tử La hiểu chuyện, nhưng cậu vẫn che giấu tâm trạng của mình rất tốt, thế nên không lộ ra dáng vẻ xúc động kia với Tử La, mà khi nghe vậy thì cậu lại cười, nói: “A La ngoan, Đại ca nhớ bình thường muội vẫn thường nói với các đại ca, mấy huynh muội chúng ta lúc nào cũng cần phải đoàn kết lại thì mới có thêm nhiều sức mạnh

Cho dù là có khó khăn gì thì chúng ta đều phải giúp đỡ lẫn nhau, sao bây giờ A La lại nói những lời như vậy? Về sau nếu để Đại ca nghe thấy những câu như vậy nữa thì Đại ca sẽ tức giận đó.” Tử Thụ cố ý làm ra vẻ mặt tức giận

Sao mà Tử La có thể không hiểu tâm ý của Tử Thụ, trong lòng nàng cũng biết bọn họ đều luôn ủng hộ nàng vô điều kiện

Nhưng chính vì hiểu những điều này nên trong lòng nàng càng thêm cảm động vì sự yêu mến của bọn họ dành cho nàng.

Bây giờ nghe Tử Thụ nói như vậy, Tử La biết Tử Thụ nói những lời này là vì sợ nàng suy nghĩ nhiều, sợ nàng áy náy

Sao nàng có thể nhẫn tâm để cậu tiếp tục lo lắng vì mình, thế nên nàng thu lại sự xúc động vào trong lòng, cười với Tử Thụ rồi nói: “A La biết rồi! Vừa rồi A La không
tốt, sau này A La sẽ không như vậy nữa

Mấy huynh muội chúng ta vẫn sẽ luôn thật tốt đẹp.”

Thấy Tử La lộ ra ý cười thì trong lòng Tử Thụ cũng thả lỏng

Cho dù biết khúc mắc trong lòng của Tử La không phải ngày một ngày hai là có thể tháo gỡ được nhưng có thể giúp cho nàng phấn chấn lên thì đã tốt lắm rồi, về sau thì để sau này nói vậy.

Thế nên, cậu liền cười, nói: “A La có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi, Đại ca đi về nghỉ trước đây.” Nói rồi cậu xoay người rời đi

Thấy Tử Thụ đã đi khuất khỏi tầm mắt, nước mắt là Tử La nhịn từ nãy đến giờ mới lã chã rơi xuống.

Đại ca vẫn yêu thương nàng không hề thay đổi, nhưng điều nàng có thể làm vì cậu lại không nhiều

Thậm chí hiện tại còn làm cho cậu vì nàng mà mạo hiểm tới nơi biên quan vô cùng nguy hiểm này

Nàng cảm thấy thẹn với sự thương yêu mà Đại ca dành cho nàng!

Lại nghĩ tới mấy người Tử Hiển, Tiểu Lục đang ở trấn Cổ Thủy giữ gìn gia sản, lại còn phải thường xuyên lo lắng cho sự an nguy của nàng và Đại ca thì trong lòng nàng càng thêm áy náy.

Nhưng tình hình bây giờ không cho phép nàng nghĩ ngợi quá nhiều

Tới hiện giờ nàng cũng chỉ có thể cố gắng hết sức mình để cứu Mạc Vân Thiên tỉnh lại, giúp đỡ biên quan vượt qua mối hiểm nguy lần này

Như vậy nàng mới có thể an toàn quay về trấn Cổ Thúy, triều Đại Tề mới có thể yên ổn lại, như vậy sau này bọn họ mới có thể an cư lạc nghiệp

Sau khi đã suy nghĩ rõ ràng, Tử La liền xốc lại tinh thần, bảo Xuân Hoa, Hạ Hà chuẩn bị nước nóng cho nàng rửa mặt

Sau đó nàng lại bắt mạch cho Mạc Vân Thiên, xác định được tình trạng của Mạc Vân Thiên đã khá hơn nhiều, trước khi đi ngủ nàng cho Mạc Vân Thiên uống một lần nước linh tuyển, sau đó dưới sự thúc giục của Xuân Hoa nàng liền chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, vừa sáng Tử La đã tỉnh lại.

Nghĩ tới việc nàng phải cho nước linh tuyển vào trong nước nấu ăn của doanh trại để giúp các tướng sĩ trị thương, vì vậy sau khi nàng ăn sáng xong, lại đút cho Mạc Vân Thiên chút nước linh tuyền, để Xuân Hoa, Hạ Hà ở lại chăm sóc Mạc Vân Thiên rồi nàng liền tìm cớ đi sắc thuốc cho Mạc Vân Thiên mà vội vàng chạy tới chỗ nấu cơm của quân đội

Tử La để một tướng sĩ tâm phúc canh giữ bên ngoài lều của Mạc Vân Thiên dẫn nàng tới chỗ nấu cơm

Trên đường còn đi tìm Mạc Nhị lấy thuốc cho Mạc Vân Thiên, sau đó Mạc Nhị nghe Tử La nói nàng muốn đích thân sắc thuốc cho Mạc Vân Thiên, mà hắn cũng vừa hay phải sắc thuốc cho các thương binh ở trong quân, cho nên hắn liền tiện đường đưa Tử La qua đó.

Bởi vì Tử La được Mạc Nhị đích thân đưa đến nên đầu bếp đang bận rộn bên trong cũng không hề cảnh giác hay chú ý tới nàng, mà Mạc Nhị cũng đang bận chuẩn bị thuốc cho thương binh trong quần thể nên cũng không rảnh chú ý tới Tử La.

Thế nên, sau khi Tử La đi dạo bộ quanh một vòng, nàng đã âm thầm cho nước linh tuyền trong không gian vào trong phân nửa số vại nước

Đặc biệt, nàng đã hỏi thăm chỗ chuyên dùng để sắc thuốc cho các thương binh ở trong quân, những vại nước ở chỗ đó nàng cũng cho thêm nhiều một chút nước linh tuyển vào.

Sau khi ăn trưa xong, Tử La lại tự mình đi sắc thuốc cho Mạc Vân Thiên một lần nữa, nàng dùng kế sách cũ, bỏ thêm nước linh tuyền vào số vại nước còn lại

Làm việc này xong coi như Tử La đã có thể thở phào nhẹ nhõm, sau khi sắc thuốc cho Mạc Vân Thiên xong thì nàng liền chạy về lều chỉ huy cho Mạc Vân Thiên uống thuốc, sau đó lại cho Mạc Vân Thiên uống nước linh tuyền mấy lần nữa.

Trong lúc đó, Mạc Nhị có đến bắt mạch cho Mạc Vân Thiên một lần, vô ý còn nhắc đến việc không hiểu sao mà thương thể của rất nhiều binh sĩ bị thương nặng trong quân đột nhiên chuyển biến tốt hơn rất nhiều

Còn có rất nhiều người bị thương nhẹ thì vết thương của bọn họ đã không còn đáng lo ngại nữa.

Tử La nghe xong càng thêm vui vẻ trong lòng, cuối cùng coi như nàng cũng đã có thể giúp đỡ, làm chút chuyện gì đó cho mọi người.

Nhưng sau đó, thấy trời đã sắp tối nhưng vẫn chưa thấy mấy người Mạc Tử, Dung Phong mang theo dược thảo cần thiết về cho nàng thì nàng lại lo lắng hơn

Thời gian dần trôi qua, Tử La càng lúc càng đứng ngồi không yên

Cho tới khi nhìn thấy sắc trời bắt đầu tối dần, nàng không còn ngồi yên được nữa

Thế nên nàng bảo Xuân Hoa, Hạ Hà thay phiên nhau ra khỏi lều hỏi thăm tin tức, bảo mấy người Mạc Tứ một khi đã tìm thấy dược thảo thì cần phải lập tức đưa đến.

Nhưng rất lâu sau, thấy đã muộn như vậy rồi mà mấy người Mạc Tử, Dung Phong còn chưa mang dược thảo đến, cuối cùng Tử La gấp gáp như lửa đốt.

“Tam tiểu thư, cô đừng nóng vội

Biểu thiếu gia đã nói rồi, những loại dược thảo mà cô muốn không phải quá khó tìm

Thế nên nhất định bọn họ sẽ tìm thấy, với lại không phải chỉ cần mang về trước ngày kia thì vẫn còn kịp sao?” Thấy Tử La sốt ruột như vậy, Xuân Hoa lên tiếng trấn an.

Đang nói thì ngoài lều truyền tới giọng nói của Hạ Hà, sau đó không đợi mấy người Tử La kịp phản ứng thì Dung Phong đã đi từ bên ngoài vào trước, phía sau còn có mấy người Mạc Nhị, Mạc Tứ, Tử Thụ và Hạ Hà

“A La, hiện giờ Nhị ca thế nào rồi? Dược thảo mà muội muốn chúng ta đã tìm đủ, hiện giờ cho Nhị ca dùng sao?” Dung Phong vừa mới tới cửa đã vội kêu lên, trong tay hắn còn cầm vài túi đồ, không cần nghĩ cũng biết đó chính là những dược thảo mà Tử La nhờ hắn đi tìm

Tử La nghe vậy liền vui mừng, xác định lại một lần: “Đã tìm đủ rồi sao?”

“Ừm, đã tìm đủ rồi.” Dung Phong đang nói thì phía sau mấy người Mạc Nhị cũng đã chạy tới.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện