*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Có thể nói, từ nay về sau đã đến lượt chúng ta ở trong tối, bọn chúng ở ngoài sáng
Thế nên, đối với chuyện này chúng ta phải vui vẻ mới đúng
Mà chuyện chúng ta cần làm bây giờ chính là cẩn thận nghĩ cách giải quyết hoàn cảnh khó khăn trước mắt
Đến đúng lúc đó thì chúng ta nhất định có thể chuyển bại thành thắng.”
Thấy bầu không khí nặng nề, mà mọi người vẫn chưa hồi phục lại sau đả kích, Tử La suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng động viên, để giúp cho mấy người Mạc Nhị thúc, Trịnh Thế Nghiêm lên tinh thần.
Mà mấy người Trịnh Thể Nghiêm và Mạc Nhị thúc quả nhiên không làm cho Tử La thất vọng
Bọn họ vừa nghe vậy, tinh thần liền vô cùng phấn khởi, vội vàng thu lại tâm tình3sa sút vì phải chịu đả kích rất lớn vừa rồi, sau đó bắt đầu suy nghĩ đường đi nước bước sau này.
Thấy một tiểu cô nương như Tử La cũng có thể giữ bình tĩnh mà nghĩ tới bước tiếp theo bọn họ cần phải làm gì để thoát khỏi tình trạng khó khăn, làm thế nào để đối phó với những nguy cơ về sau này
Mà mấy người đàn ông bọn họ trái lại vẫn chưa hồi phục tinh thần sau đả kích, Trịnh Thế Nghiêm sau khi phản ứng lại có thêm vài phần xấu hổ.
“Tam tiểu thư nói rất đúng! Điều mà chúng ta cần phải làm ngay bây giờ chính là suy nghĩ cách đối phó, như vậy mới có hy vọng chuyển bại thành thắng.” Lúc này, Trịnh Thể Nghiêm cũng không hề keo kiệt mà nói lên1những lời khen ngợi với Tử La.
Thậm chí hắn còn nghĩ, nếu không có những phân tích của Tử La thì có khả năng bọn họ sẽ tiếp tục bị những quốc gia kia đùa giỡn trong lòng bàn tay, sau đó sẽ tiếp tục rơi vào thế bị động, thậm chí rất có thể sẽ thật sự bị mây quốc gia này thâu tóm.
Nghĩ tới đây, Trịnh Thể Nghiêm không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh! Mà lúc này, mấy người Mạc Nhị thúc cũng có suy nghĩ gần giống với Trịnh Thể Nghiêm, sau khi đã hiểu ra, ai nấy đều vừa nghĩ tới đã thấy sợ hãi rồi
“Vậy, Tam tiểu thư, với tình hình nguy khốn hiện giờ, cổ có cách gì để giải quyết không?” Lúc này Mạc Tam thúc đã khâm phục Tử La thêm một phần, thiếu6chút nữa ông đã kéo lấy tay áo Tử La để truy hỏi biện pháp đối phó rồi.
Tử La nghe vậy cau mày suy nghĩ, sau đó liền bày tỏ ý kiến của mình: “Để thoát khỏi thế bị động trước mắt, chuyện đầu tiên chính là nghĩ cách giúp cho Mạc đại ca tỉnh lại
Chỉ cần Mạc đại ca không có chuyện gì thì mối nguy ở biển thành sẽ giảm đi một nửa.”
“Còn một nửa kia là do chúng ta bị rơi vào cái tròng của quân địch quá lâu, tình hình bây giờ rất bất lợi cho phe ta
Muốn giải quyết vấn đề địch nhiều ta ít thì phương pháp nhanh nhất chính là nghĩ cách tập hợp quân đội Mạc gia của ba phủ Mạc Bắc lại thành một, thì mới có thể đủ sức đối đầu với quân đội4của Dạ Quốc và Hung Nô.”
“Chỉ có điều, chuyện mà chúng ta cần làm trước mắt chính là giải quyết mối nguy cơ của ngày kia cùng mấy ngày sau nữa trước, như vậy chúng ta mới có tinh lực và vốn liếng để nói tới chuyện sau này
Nếu ngay cả nguy cơ của mấy ngày tới chúng ta cũng không thể đối phó được thì nói tới chuyện sau này cũng chỉ là phí công
Bởi vậy, mấy ngày sau là thời điểm cực kỳ quan trọng mà hiện tại chúng ta phải đối mặt.”
Nghe xong phân tích của Tử La, Mạc Nhị thúc gật đầu liên tục: “Tam tiểu thư nói rất đúng! Hiện giờ điều quan trọng nhất của chúng ta chính là chống đỡ được đợt công thành vào ngày kia
Còn chuyện sau đó chờ chúng ta giải quyết được tình3hình khó khăn hiện nay xong, có tinh lực rồi lại nghĩ tiếp
Hiện giờ chỉ còn hơn ba mươi canh giờ nữa là tới ngày kia, chúng ta nhất định phải làm chuẩn bị ngay bây giờ.”
“Không được! Ta không thể nằm tiếp nữa, hiện giờ ta sẽ đi chuẩn bị ngay!” Nghe tới chỉ còn hơn ba mươi canh giờ nữa là tới ngày kia thì Mạc Tam thúc đã ngồi không yên rồi.
“Tam thúc, tình hình của thúc hiện giờ còn cần tiếp tục nghỉ ngơi, nếu cứ như vậy cũng sẽ không đợi được tới lúc địch tới công thành đầu
Thúc mau nằm xuống trước đi.” Mạc Nhị thấy vậy thì nhanh tay lẹ mắt ngăn cản động tác nóng nảy của Mạc Tam thúc.
“Đúng vậy! Mạc Nhị đại ca nói đúng! Hiện giờ điều quan trọng nhất của Mạc Tam thúc và Trịnh tướng quân chính là nghỉ ngơi, dưỡng thương cho mau chóng khỏe lại, cũng không cần phải tiết kiệm mấy lọ thuốc trị thương kia
Hai người nhanh khỏe lại thì chúng ta mới không tiếp tục bị động như vậy nữa.”
“Sở dĩ hiện giờ bọn quân địch dám nhiều lần khiêu khích, còn không phải là do các tướng lĩnh của chúng ta người thì bị thương, người thì không có mặt trong quân hay sao? Thế nên, Mạc Tam thúc, hiện nay chuyện các ông cần làm nhất chính là nhanh chóng chữa khỏi vết thương
Tới lúc đó mọi người có thể hồi phục lại như cũ, còn có thể ra trận đối đầu với quân địch còn sớm hơn dự đoán của bọn chúng, thì đó mới thật sự là đánh cho bọn chúng trở tay không kịp, dập tắt đi thanh thể của bọn chúng.”
Tiếp đó Tử La cũng khuyên nhủ, những lời nàng nói đều có lý do đầy đủ, làm cho Mạc Tam thúc và Trịnh Thể Nghiêm nghe xong thì cùng nhau gật đầu, cứ thế bị nàng thuyết phục
“Vậy thì được, lão phu dưỡng thương cho tốt trước! Hừ! Chờ tới lúc lão phu có thể ra trận giết địch, tới lúc đó ta nhất định sẽ cho bọn chúng đẹp mặt!” Mạc Tam thúc đã bình tĩnh lại và ngồi xuống
“Đương nhiên là vậy rồi, cho nên, Mạc Tam thúc, Trịnh tướng quân, hai người phải dưỡng thương cho thật tốt, tự bảo vệ tốt chính mình, có như vậy thì sau này chúng ta mới có cơ hội trở mình.” Tử La thấy vậy liền nhanh chóng phụ họa Mạc Tam thúc, nhân cơ hội khuyên nhủ bọn họ cố gắng dưỡng thương.
“Được, Tam tiểu thư, cô nói rất đúng!” Trịnh Thể Nghiêm gật đầu với Tử La rồi tiếp tục nói với hai người Mạc Nhị thúc và Mạc Nhị: “Vậy bây giờ chuyện trong quân tạm thời làm phiền Mạc Nhị thúc phải vất vả hơn rồi
Bản tướng quân và Mạc Tam thúc sẽ nhanh chóng khỏe lại.”
Thấy Mạc Tam thúc và Trịnh Thể Nghiêm đều được Tử La khuyên nhủ, đồng ý yên tâm cố gắng dưỡng thương, lúc này hai người Mạc Nhị thúc và Mạc Nhị mới cùng nhau thở phào nhẹ nhõm
Nghe Trịnh Thể Nghiêm nói vậy, Mạc Nhị thúc vội nói không dám nhận, không dám nhận
Sau đó, Trịnh Thể Nghiêm trịnh trọng nói lời cảm ơn với Tử La: “Tam tiểu thư, đại ân không thể nào cảm ơn hết được! Ơn cứu mạng của cô với bản tướng quân, còn hôm nay đã giúp chúng ta nhìn
rõ âm mưu của những quốc gia này, để chúng ta có cơ hội trở mình, phần ân tình này ta sẽ ghi nhớ trong lòng
Ngày khác, nếu có cơ hội ta nhất định sẽ báo đáp!”
Tử La biết thân phận của Trịnh Thể Nghiêm, nghe thấy Trịnh Thể Nghiêm nói vậy thì nàng vội vàng khoát tay: “Trịnh tướng quân, ngài khách sáo quá rồi! Chuyện thuốc trị thương chẳng qua là một việc rất đơn giản mà A La có thể làm mà thôi
Mà những phân tích vừa rồi, A La chỉ dựa vào một vài quyển sách đã đọc qua, cộng thêm một ít kiến thức, mới tùy tiện phân tích một chút, không ngờ lại chó ngáp phải ruồi mà thôi.”
Tuy miệng thì nói ra những lời khiêm tốn, nhưng đối với người trong tương lai rất có thể là hoàng đế của Đại Tề lại thiếu nàng một ân tình thì trong lòng nàng lại vô cùng vui vẻ
Ha ha, như vậy thì trong tương lai rất có thể nàng sẽ có thêm một tấm bùa hộ mệnh rồi đây.
Nàng ra tay giúp đỡ không phải vì muốn để bọn họ đền đáp, nhưng nếu có thể làm cho Trịnh Thể Nghiệm mang lòng cảm kích với nàng thì nàng vẫn thấy rất vui vẻ
Đây là một chuyện thu hoạch ngoài ý muốn
Nếu như không phải còn lo lắng cho hoàn cảnh khó khăn trước mắt mà bọn họ phải đối mặt thì tâm tình của Tử La sẽ càng tốt hơn nữa.
Mà Trịnh Thể Nghiêm nghe thấy Tử La nói như vậy chỉ cho rằng nàng đang khiêm tốn mà thôi
Trong lòng hắn đã sớm nhận định Tử La là một người vô cùng thông minh và sáng suốt
Thế nên trong lòng hắn, sự bội phục và lòng cảm kích vẫn như cũ, không bớt đi phần nào
Vả lại, từ lần đầu tiên ở cổng quân doanh nhìn thấy Tử La, nàng không hề khiếp sợ trước khi thể của hắn, mà khi đối mặt với sự đánh giá của hắn, nàng vẫn vô cùng bình tĩnh, ung dung, thậm chí còn bởi vì lo lắng cho Mạc Vân Thiên mà không hề để ý tới hắn nữa
Trực giác của hắn cho rằng nàng không giống như những người con gái bình thường, mà hiện tại lại khiến cho hắn càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng mình mà thôi.
Thấy Tử La khiêm tốn, Trịnh Thể Nghiêm cũng không làm khó nàng mà gật đầu rồi lại hỏi Tử La: “Không biết Tam tiểu thư còn có chuyện gì khác muốn nhắc nhở chúng ta hay không?”
Hắn muốn xem xem Tử La có còn chuyện gì muốn nhắc nhở bọn họ hay không, hiện giờ hắn đã vô cùng tin tưởng và bội phục Tử La rồi, thế nên hắn vô cùng coi trọng từng câu nói của nàng, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ chuyện quan trọng gì thôi
“Hết rồi
Chỉ có những chuyện này thôi!” Tử La nghe vậy thì lắc đầu: “Tiếp theo phải nói tới chuyện bày binh bố trận, mà A La hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả
Thế nên phải đối phó thế nào với những nguy cơ của mấy ngày sắp tới thì đều phải dựa vào Trịnh tướng quân và mọi người rồi.”
Nàng nói những điều này là sự thật
Đối với chuyện bày binh bố trận, ra trận giết địch đúng là nàng không giúp ích được gì.
Nhưng tiếp đó nàng vẫn suy nghĩ một chút, nàng không thể không nhắc nhở bọn họ một câu liên quan đến chuyện của Khải Quốc ở Tây Nam
Tuy rằng nàng cảm thấy hiện giờ mấy người Trịnh Thế Nghiêm đã biết Khải Quốc và Hung Nô cùng Dạ Quốc hợp tác với nhau rồi thì chắc chắn bọn họ sẽ càng thêm để ý tới tình hình quân địch ở phía Tây Nam, nhưng nàng cảm thấy nàng phải nên nhắc nhở một chút
Thế nên, nàng suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Đúng rồi, nếu phải nhắc nhở một câu thì là về Khải Quốc ở Tây Nam kia, nếu có thể thì hy vọng mọi người nhắc nhở quân binh phụ trách canh giữ bên đó không được khinh địch
Nếu không thì bị Khải Quốc đánh mất đi tiên cơ thì sẽ không tốt
Dù sao lần này Khải Quốc có chuẩn bị mới đến, hoàn toàn không giống với những lần đánh nhỏ lẻ để tìm chút lợi ích giống như trước kia.”
Mấy người Trịnh Thế Nghiêm, Mạc Nhị thúc, Mạc Tam thúc, Mạc Nhị nghe vậy đều gật đầu
“Ừm, lần này chúng ta sẽ cho người tới nhắc nhở quân canh giữ ở phía Tây Nam
Hơn nữa tướng lĩnh canh giữ ở bên phía Tây Nam hiện giờ là Quách Dương, người này cũng có giao tình với lão Hầu gia
Về tình về lý thì chúng ta đều phải thông báo cho bọn họ một tiếng.” Mạc Nhị thúc nói
Trịnh Thế Nghiệm thấy phân tích đã khá ổn thỏa rồi, mà điều quan trọng nhất hiện giờ chính là nhanh chóng tìm ra đối sách để đối phó với nguy cơ của mấy ngày sắp tới.
Thế nên, hắn suy nghĩ một chút liền nói với mấy người Mạc Nhị thúc: “Mạc Nhị thúc, thời gian cũng không còn nhiều, ngài mau đi gọi mấy người Mạc Tứ thúc, Mạc Tứ đến đây đi
Lát nữa, chúng ta sẽ bàn bạc lập ra cách ứng phó và sắp xếp nhân thủ cho mấy ngày kế tiếp.” “Được, lão phu lập tức đi tìm mấy người lão Tứ đến, ta cũng xuất phát đi thành Thiên Hổ tim dược thảo cho thiếu chủ.” Mạc Nhị thúc nghe vậy thì gật đầu, quyết định sau khi dẫn mấy người Mạc Tứ thúc, Mạc Tứ đến thì xuất phát ngay, suốt đêm chạy đến thành Thiên Hồ
Thấy Mạc Nhị thúc đứng lên, Tử La cũng nhân cơ hội cáo từ: “Vậy A La cũng xin cáo lui trước! Chỗ Mạc đại ca còn cần A La chăm sóc.” Trịnh Thể Nghiệm thấy vậy cũng không ngăn Tử La lại: “Được, vậy tạm biệt Tam tiểu thư!” Tử La đi theo Mạc Nhị thúc ra khỏi lều của Trịnh Thế Nghiệm thì tách ra
Mạc Nhị thúc muốn đi tìm Mạc Tứ thúc, Mạc Tử để bàn bạc đối sách, mà Tử La đương nhiên là muốn nhanh chóng trở lại chăm sóc cho Mạc Vân Thiên
Nhắc tới đây, nàng đi chưa được một canh giờ đã thấy nhớ Mạc Vân Thiên rồi
Ý thức được điều này, Tử La cảm thấy mặt mũi sắp đỏ tới tận mang tai rồi, sau khi nhìn thấy xung quanh không có ai thì mới yên tâm.