*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Số thuốc trị thương mà Tử La gửi cho mấy người Mạc Nhị tuy rằng không nhiều lắm, nhưng vẫn coi như đã giúp giải trí không ít tình cảnh khẩn cấp lúc này của Mạc Nhị.
Rất nhiều sĩ binh trọng thương dùng thuốc của Tử La gửi tới tuy rằng không lập tức khỏe ngay nhưng cũng đều thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm
Có thể nói, thuốc trị thương mà Tử La gửi cho mấy người Mạc Nhị đã giúp giảm tỉ lệ tử vong của các binh lính nơi tiền phương xuống không ít.
Điều này thật sự đã giúp cho Mạc Nhị vốn đang bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán để chữa trị cho thương binh mỗi ngày một nhiều hơn phải thở phào nhẹ nhõm một hơi!
Đương nhiên, Mạc Nhị cũng biết số thuốc trị3thương này là có hạn, cho nên hắn vẫn luôn sử dụng một cách rất cẩn thận, có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu, trừ phi gặp phải những vết thương mà trong năng lực của hắn không thể nắm chắc có thể cứu chữa được thì hắn mới dùng tới thuốc trị thương mà Tử La đưa.
Bởi vì số thuốc trị thương này rất khó mà có được, Mạc Nhị cũng biết Tử La không còn nhiều nữa, mà nếu còn thì hắn tin chắc rằng Tử La nhất định sẽ lấy ra, cho nên dù hắn biết số thuốc trị thương này dùng rất tốt, nhưng cũng không cho người đi hỏi xin Tử La nữa.
Vả lại, Mạc Nhị còn vô tình hay cố ý che giấu hiệu quả kỳ diệu của loại1thuốc trị thương này, nên ngay cả bản thân những thương binh kia cũng không biết thứ thuốc mà Mạc Nhị cho bọn họ dùng có gì kỳ lạ, dù sao y thuật của Mạc Nhị trước giờ vẫn luôn cao siêu, cho nên bọn họ đều cho rằng có thể khỏe lại nhanh như vậy đều là nhờ vào công lao của Mạc Nhị.
Dù biết tỉ lệ tử vong của thương binh thấp hơn bình thường, nhưng các tướng sĩ cũng không nghĩ nhiều, bọn họ chỉ cho rằng y thuật của Mạc Nhị lại tiến bộ lên, cho nên trong lúc nhất thời mọi người trong quân đều càng thêm bội phục Mạc Nhị.
Hơn nữa, chiến sự lần này đều nhờ vào phúc của Mạc Vân Thiên, bởi vì bệnh tình của hắn mà nhóm Mạc Nhất đã6tìm đến rất nhiều danh y, mà những danh y đó hiện tại đều được dẫn đi chữa trị cho các thương binh trong lều, cho nên sự tồn tại của các danh y có thể cho các tướng sĩ một lời giải thích vì sao mà tỉ lệ tử vong lại thấp hơn trước kia rất nhiều.
Phải nói rằng, bình thường Mạc Nhị thoạt nhìn không hay nói chuyện, tính tình cũng an tỉnh, nhưng là một người thông minh lại có chủ kiến.
Nhưng mà sau đó, từ phía quân địch đột nhiên lại truyền đến tin tức chủ soái Mạc Vân Thiên của quân đội Mạc gia đã bị trúng độc mà chết.
Mà tin tức này truyền vô cùng nhanh đến quân đội Mạc gia.
Nhất thời, gần như toàn bộ quân đội Mạc gia đều sửng sốt bất4an, gây ra ảnh hưởng rất lớn đến sức chiến đấu của bọn họ.
May mà Trịnh Thể Nghiêm, Mạc Tam thúc, Mạc Tứ thúc và Mạc Tứ đã sớm có chuẩn bị, cho nên lời đồn này tuy rằng có ảnh hưởng đến sĩ khí của quân đội Mạc gia, nhưng bởi vì mấy người Trịnh Thể Nghiêm dẫn binh có kinh nghiệm cho nên đã kịp thời khống chế được cục diện
Nhờ vậy mới không làm cho quân đội Mạc gia bị tin đồn này đã kích mà quân lính tan rã.
Trịnh Thể Nghiêm, Mạc Tam thúc, Mạc Tứ thúc, còn có Mạc Tử là người lãnh đạo chủ yếu lần này của quân đội Mạc gia, từ lúc quân địch tấn công thành tối hôm qua, cho tới khi lời đồn đại Mạc Vân Thiên trúng độc mà3chết lan truyền ra ngoài, đều nằm trong dự liệu của bọn họ.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lúc trước thời điểm mà bọn họ bị liên quân hai nước Hung Nô và Dạ Quốc bao vây, thời thời khắc khắc đều phải nơm nớp lo sợ không biết khi nào thì bọn chúng sẽ đến công thành, có thể nói là cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi
Mà hiện tại liên quân hai nước bọn chúng cuối cùng cũng đã tiến đến tấn công thành rồi lại khiến cho bọn họ phải thở phào nhẹ nhõm một hơi, không cần phải ngày đêm lo lắng nữa.
Với lại lần này bọn họ còn dự đoán được vào thời gian này thì quân địch sẽ đến tấn công thành, cho nên đã có cơ hội chuẩn bị hết sức chu đáo, cũng nhờ thế mà giúp bọn họ chiếm được lợi rất lớn.
Cho nên, lần đáp trả quân địch tấn công thành này, Trịnh Thế Nghiêm và Mạc Tam thúc, Mạc Tứ thúc, Mạc Tứ tuy rằng phải cực kỳ cẩn thận mà ứng phó, đồng thời thể công của quân địch cũng mãnh liệt, nhưng bọn họ không hề sợ hãi chút nào
Bởi vì bọn họ đều đã có chuẩn bị cả rồi.
Thế nên, tuy rằng trải qua một ngày chém giết, con số thương vong của hai bên đều hơn một ngàn, nhưng mấy người Trịnh Thế Nghiêm vẫn không hề bị loạn tay loạn chân
Tuy rằng thế công của quân địch mạnh mẽ đến mức bọn họ phải đáp trả khá vất vả, nhưng trước mắt trong thời gian ngắn, bọn họ tin tưởng phe mình sẽ không bị đẩy xuống thế yếu
Hơn nữa, thời gian liên quân hai nước Dạ Quốc và Hung Nô tấn công thành, và cả chuyện liên quân nhân cơ hội này loan tin Mạc Vân Thiên trúng độc mà chết đều được Tử La dự đoán trúng
Điều này làm cho đám người Trịnh Thế Nghiêm càng thêm tin phục Tử La
“Tình hình tiền phương thế nào rồi?” Trong một lều trại to lớn, lộng lẫy của liên quân hai nước Dạ Quốc và dân tộc Hung Nô, một người đàn ông có vẻ ngoài tao nhã, thoạt nhìn chỉ hai mươi bảy, hai tám tuổi đang nằm trên ghế, lười biếng hỏi một tiểu binh phía dưới
“Báo cáo vương gia, hai quân đang giao chiến, đang đánh với khí thế bừng bừng.” Tiểu binh run rẩy trả lời
Nghe vậy, người đàn ông nằm trên ghế cuối cùng cũng ngồi dậy, ánh mắt sắc bén của hắn cũng dùng trên người của tiểu binh này, khiến cho tiểu binh ngay lập tức cảm thấy bản thân như rơi vào hầm bằng, hồi hộp đến mức hô hấp dường như cũng trở nên khó khăn.
“Hẳn là ngươi cũng biết thứ mà bản vương muốn nghe không phải những lời này!” Tuy rằng lời nói của người đàn ông biếng nhác này rất nhẹ nhàng, thậm chí cũng không nghe ra một chút lửa giận nào, nhưng lại làm cho tiểu binh kia sợ hãi mà quỳ bịch xuống một tiếng.
“Vương..
vương gia, tiểu nhân, tiểu nhân nhận được tin tức mà tiền phương vừa mới truyền lại, nói rằng hai bên hiện tại đang rơi vào thế giằng co, người này cũng không thể làm gì được người kia, hai phương đều có số thương vọng vô cùng nghiêm trọng.” Cuối cùng tên tiếu binh kia cũng biết phải đáp lời như thế nào.
“Ô!” Người
đàn ông biếng nhác nghe vậy, nhìn sắc trời bên ngoài, thấy sắc trời đã sắp tối lại, lông mày của hắn liền nhíu lại
“Mã tướng quân đã tung tin tức kia ra ngoài chưa?” Người đàn ông biếng nhác hỏi tiếp
Tiểu binh kia nghe vậy hiển nhiên cũng biết tin tức mà người đàn ông biếng nhác này đang nói tới là cái gì, cho nên vừa nghe liền lập tức cung kính mà trả lời: “Tung, tung, đã tung ra ngoài rồi, hai canh giờ trước đã tung ra ngoài rồi ạ.”
Ở nơi mà tiểu binh không nhìn thấy, người đàn ông biếng nhác nghe xong lời này thì cả người càng thêm nguy hiểm, hiển nhiên đã sắp nổi giận rồi.
“Vậy hả?” Người đàn ông biếng nhác này cười như không cười, “Nếu là như thế thì tại sao đám quân đội Mạc gia kia vẫn còn sức lực mà nhảy loạn lên thế hả, chẳng lẽ đám Mã tướng quân đều là kẻ bất tài!” Nói đến phía sau, vẻ nguy hiểm và tức giận trong giọng nói đã lộ ra
Mà tiểu binh đang quỳ trên đất nghe vậy thì mồ hôi lạnh đã bắt đầu chảy ròng ròng, run rẩy hồi lâu cũng không nói được một chữ nào, chỉ sợ hắn nói vừa nói một câu thì sẽ khiến cho người đàn ông biếng nhác này đột nhiên nổi trận lôi đình mà giết chết hắn.
“Nói đi, tại sao đám quân đội Mạc gia kia vẫn chưa rối loạn?” Nhưng mà người đàn ông biếng nhác hiển nhiên không có ý định bỏ qua cho hắn
“Vương..
vương gia, phía Mã tướng quân thật sự đã cho người tung tin Mạc tướng quân Trần Bắc Hầu gia chủ soái quân đội Mạc gia bị độc phát mà chết rồi
Hơn nữa..
hơn nữa, đám quân đội Mạc gia kia cũng đều đã nghe được tin tức này rồi.”
“Nhưng mà..
nhưng mà, các tướng lĩnh bên kia phản ứng rất nhanh, quân đội Mạc gia còn chưa hỗn loạn, bọn chúng đã thể như sấm sét mà giữ vững được quân đội Mạc gia đang sắp loạn lên rồi
Cho nên, cho nên hiện giờ tuy rằng sĩ khí của quân đội Mạc gia có bị đả kích, nhưng..
nhưng quân ta nhất thời vẫn không làm gì được bọn chúng.”
Dưới ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông biếng nhác, tiểu binh cuối cùng cũng lắp bắp nói ra tin tức nơi tiền phương truyền về.
“Ô, đối phương còn có tướng lĩnh tài năng như vậy sao?” Người đàn ông biếng nhác cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc, hơn nữa còn thu hồi lại dáng vẻ bình chân như vại và thoải mái vừa rồi.
Tiểu binh nghe vậy, không biết phải trả lời như thế nào, vì thế chỉ có thể trầm mặc.
“Đi, gọi Vương tiên sinh đến đây!” Người đàn ông biếng nhác lần này không làm khó tiểu binh nữa, sau khi sai bảo liền phất tay cho tiểu binh lui xuống.
Tiểu binh nghe vậy như được đại xá, nhanh chóng liên tục trả lời, “Vâng, vâng ạ, tiểu nhân lập tức đi ngay.” Nói xong, hắn nhanh chóng cung kính mà bước nhanh lui ra ngoài
Chưa đến một khắc sau, quả nhiên tiêu binh kia đã dẫn một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đi vào lều lớn của người đàn ông biếng nhác, sau đó được người đàn ông biếng nhác phất tay, chân tiểu binh như được bồi dầu, lập tức đi ra khỏi lều lớn, chỉ còn lại hai người đàn ông ở lại.
“Vương gia tìm tiểu nhân?” Người đàn ông trung niên kia chắp tay thi lễ, sau đó hỏi
Nhìn dáng vẻ của hắn tuy rằng vẫn cung kính, nhưng lại không có vẻ sợ hãi như tên tiểu binh vừa rồi.
Người đàn ông biếng nhác giống như là tùy ý mà nhìn người đàn ông trung niên, trong mắt thoáng qua một tia không rõ, nhưng lại nhanh đến mức làm cho người ta không thể nắm bắt được
“Vương tiên sinh, mời ngồi!” Khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt hắn đã mang nét cười, giọng điệu ôn hòa ra hiệu cho Vương tiên sinh kia ngồi xuống
“Ta vương gia!” Người đàn ông trung niên nghe vậy cũng không từ chối, vừa nói xong thì chọn một cái ghế và ngồi xuống.
“Vương tiên sinh có chắc chắn Trần Bắc Hầu gia kia trúng Nhật Nguyệt Đoạn" hôm nay sẽ bị độc chết không?” Người đàn ông biếng nhác tùy ý bưng một chén trà lên và hỏi, nói xong thì uống một ngụm
“Hồi bấm vương gia, dựa theo thời gian thì chính là hôm nay!” Người đàn ông trung niên quả quyết trả lời.
“Ồ, thế à! Thể tại sao bản vương lại nghe nói các tướng lĩnh quân đội Mạc gia kia hôm nay vẫn không hề rối loạn vì chủ soái đã mất mạng? Hơn nữa, những tướng lĩnh này còn phản ứng cực nhanh mà khống chế được tình thể của quân đội Mạc gia rồi.”
Nghe vậy, người đàn ông trung niên kia rốt cuộc cũng không thể bình tĩnh như vừa rồi nữa, mà kinh hoàng nói: “Làm sao, làm sao có thể thể được!” “Ồ! Thì ra Vương tiên sinh cũng không biết gì về chuyện lần này nhỉ?” Không nhận ra được vào lúc này thì người đàn ông biếng nhác có phải đã nổi giận rồi hay không.
Người đàn ông trung niên được gọi là Vương tiên sinh thấy vậy cuối cùng cũng hoảng loạn, sắc mặt đã bắt đầu không được tự nhiên.
Đang lúc người đàn ông trung niên không biết phải trả lời như thế nào thì người đàn ông biếng nhác lại mỉm cười, “Vương tiên sinh không cần căng thẳng, chuyện sau này, bản vương sẽ cho người kịp thời đến báo cáo, nếu ngài mệt mỏi thì cứ lui xuống nghỉ ngơi trước đi.” Từ lời nói của người đàn ông biếng nhác vẫn không thể nhận ra hắn có nổi giận hay không.
Mà người đàn ông trung niên lúc này cũng khẩn trương đến mức không dám thở mạnh, cảm thấy hối hận vì bản thân đã quá sơ suất vì cho rằng đã nắm chắc phần thắng trong tay, mà có thể ngủ ngon trong lều lớn.
Nhưng khi nghe thấy người đàn ông biếng nhác bảo hắn lui xuống, hắn cũng không để ý đến suy nghĩ của người đàn ông biếng nhác, lập tức khách sáo hai câu liền lui ra ngoài.