Điền Viên Cẩm Tú

Quyết định lựa chọn giữa hai bên thật khó khăn


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Lão phu đã nói tên tiểu tử Hà Bình này tìm được chỗ dựa khác rồi mà! Hừ, dám cấu kết với quân địch, lá gan đúng là không nhỏ.” Mạc Tam thúc nghe vậy tức giận vỗ bàn thật lớn.

Tuy rằng mọi người trong lều đều vô cùng tức giận với Hà Bình, nhưng lại không nói ra như vậy giống Mạc Tam thúc

Trịnh Thể Nghiêm trầm mặc suy nghĩ một chút, sau đó hỏi Mạc Vân Thiên: “Thành Khê, không biết đám người liên quân hai nước định làm gì?” Trong lòng hắn dường như đại khái đoán được mấy phần, hy vọng có thể tìm thấy câu trả lời từ Mạc Vân Thiên

“Lẩy mạnh bù yếu, tiêu diệt từng bộ phận sau đó bao vây quân ta.” Một câu nói của Mạc Vân Thiên3đã nói ra suy nghĩ của hắn.

Lời này của Mạc Vân Thiên có thể còn một ít người ở đây không hiểu, nhưng Trịnh Thể Nghiêm lập tức hiểu rõ, việc này giống với dự đoán của hắn: “Quả thật là như vậy!” Sau khi cảm thán, Trịnh Thế Nghiêm lại hỏi Mạc Vân Thiên: “Vậy ngươi có ý kiến gì với chuyện lần này không?” “Ừm.” Mạc Vân Thiên gật đầu: “Chỉ là tạm thời vẫn chưa hoàn toàn quyết định

Ta muốn đến thành Lương Châu trước để triệu tập binh mã nhưng lại không yên lòng biên thành bên này.” Trịnh Thể Nghiêm vừa nghe lập tức hiểu rõ nỗi lo lắng của Mạc Vân Thiên

Mạc Vân Thiên cũng biết liên quân hai nước để Hà Bình toàn lực đánh chiếm thành Lương Châu, cho1nên hắn muốn đích thân đến thành Lương Châu trước để cứu viện nhưng hắn lại lo lắng biên thành bên này không có hẳn trông nom sẽ xảy ra chuyện

Sau khi hiểu rõ nỗi băn khoăn của Mạc Vân Thiên, Trịnh Thế Nghiêm cũng nhíu mày, đây chính là lựa chọn hai bên thật khó khăn mà bọn họ phải đối mặt hiện tại

“Nỗi lo lắng của người rất hợp lý

Nhưng mà nếu như ngươi không đến thành Lương Châu, hiện tại chỉ dựa vào đám người Mạc Nhất thì không thể nào phòng thủ được

Nhưng mà, nếu như người thật sự muốn đi thành Lương Châu, ở đây chắc chắn sẽ lại rơi vào hoàn cảnh khó khăn

Lỡ như liên minh hai nước đột nhiên lại dốc toàn lực công thành, không có người thì8chúng ta ở đây chắc chắn không người nào có thể chống đỡ được

Hơn nữa, người đến thành Lương Châu cũng cần mang theo một nhóm người ngựa, người ở đây lại càng không đủ.” Trịnh Thể Nghiêm càng nói thì trong lòng càng lo lắng.

Nghe đến đây, lại căn cứ vào tin tức đám người Mạc Đông mang về khi nãy, mọi người trong lều cũng đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra

Vì vậy, Mạc Tứ thúc hỏi tất cả mọi người: “Ý của Hầu gia và Trịnh tướng quân là đám người liên quân hai nước chuẩn bị để Hà Bình bên kia toàn lực công thành, muốn công hạ ba thành của bên Lương Châu rồi cùng liên quân hai nước tạo thành vòng vây toàn lực bao vây tấn công biên thành9này của chúng ta lần nữa?”

Mạc Vân Thiên nghe vậy gật đầu: “Nếu như đoán không sai, đại khái chính là như vậy!”

Mãi đến bây giờ, mọi người trong phòng đã chắc chắn được chuyện gì xảy ra.

Vì vậy, một giáo úy trẻ tuổi khẩn trương nói lên lo lắng của hắn: “Vậy chúng ta phải làm sao đây? Hai đầu bị đánh thì thật là, thật sự là..”

Hắn vốn dĩ muốn thốt ra một câu thô tục những lời đến khóe miệng đã ý thức được đây là nơi nghị sự nên lập tức ngượng ngùng ngậm miệng lại

Chỉ là, lời của hắn nói ra lại chính là cảm nhận chân thật của mọi người ở đây.

“Thiếu chủ, nếu không thì để thuộc hạ đi trước trợ chiến đi!” Sau khi Mạc Tứ hiểu rõ, biết7Mạc Vân Thiên không tiện đi trước thì lập tức có suy nghĩ này

Tuy rằng hắn cũng cảm thấy không nhất định sẽ làm được gì nhưng hắn vẫn không nhịn được mà nói ra.

Mạc Vân Thiên nghe vậy khoát tay một cái, bác bỏ đề nghị của Mạc Tử: “Nếu liên quân hai nước này đã có kế hoạch như thế, khó khăn lần này của thành Lương Châu chắc chắn sẽ không dễ phá giải như vậy

Đoán chừng trên tay Hà Bình có ít nhất năm mươi nghìn binh lực, để đối phó với bọn chúng thì binh lực của thành Lương Châu bên ta thật sự chỉ có hạn

Hơn nữa, ta sợ bọn họ còn có đường lui, nếu không bọn họ cũng sẽ không cho rằng đã nắm chắc tất thắng.”

“Quả thật mặc dù chúng ta cũng có thể thay Hầu gia đi trước nhưng muốn tập trung các binh lực ở gần thành Lương Châu mà không có Hầu gia ở đó thì chúng ta có đi cũng không dễ dàng làm được

Có lẽ sẽ phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể khiến cho quân lính đóng bên kia nghe theo hiệu lệnh của chúng ta

Còn nữa, sợ nhất là đám người liên quân hai nước có thể còn đóng quân gần thành Lương Châu động tay động chân

Không có Hầu gia tự mình đi trước thì chúng ta càng khó triệu tập quán coi giữ ở các nơi.”

Mạc Tứ thúc vừa nghe đã hiểu rõ lo lắng của Mạc Vân Thiên, cũng biết Mạc Vân Thiên đang lo nghĩ đường lui của liên quân hai nước.

Nghe xong lời nói của Mạc Tứ thúc, tất cả mọi người trong lều đều tán thành

Không sai, khi Mạc Nhất đến thành Lương Châu rất lâu cũng không thể hoàn toàn triệu tập quân trông giữ ở bên kia để đi trước bảo vệ thành Lương Châu

Có thể thấy được quân trông giữ ở đó không có đích thân Mạc Vân Thiên tới thì tướng lĩnh của bọn họ đều cẩn thận từng chút một

Hơn nữa, khó khống chế nhất vẫn là sự bằng mặt không bằng lòng của đám tướng lĩnh này, ngoài mặt thì nghe theo sự điều khiển của Mạc Nhất nhưng sau đó thì làm chuyện lén lút không ngừng

Cho nên, nếu như lần này Mạc Vân Thiên không đích thân đi tới đó thì đám người Mạc Nhất thật sự rất khó khăn để ngăn cản được thể tiến công của đám người Hà Bình

Mà nếu như đám người Hà Bình thật sự công hạ ba tòa thành trì nằm giữa Lương Châu và biên thành, như vậy phía biên thành của bọn họ coi như gặp phải nguy hiểm rồi

Nếu như Mạc Vân Thiên đi trước tự mình trấn thủ thành Lương Châu, vậy thì dù lá gan của tướng lĩnh ở các nơi đó lớn hơn nữa cũng không dám không nghe hiệu lệnh của Mạc Vân Thiên

Quan trọng nhất chính là sức ảnh hưởng của Mạc Vân Thiên trong quân đội Mạc gia

Nếu như Mạc Vân Thiên đích thân đi đến tiền tuyến, quân đội Mạc gia ở những nơi đó nhất định sẽ để Mạc Vân Thiên sai đâu đánh đó, mọi người đồng tâm hiệp lực

Cho dù về số người bên này có thể vẫn không bằng những phòng thủ thành Lương Châu thì hẳn là không thành vấn đề

Đến lúc đó, khó khăn của thành Lương Châu hơn tám phần sẽ được phá giải.

Nhưng mà, nếu như Mạc Vân Thiên đến thành Lương Châu, mặc dù thành Lương Châu bên kia giữ được những biên thành bên này không có nòng cốt là Mạc Vân Thiên thì sẽ lại rơi vào thế bị động.

Quan trọng hơn là nếu như Mạc Vân Thiên đến thành Lương Châu thì chắc chắn sẽ phải đánh hạ Hà Bình, đánh cho bọn chúng không thể ngóc đầu lại được, hoàn toàn chặt đứt tai họa ngầm bên kia

Đến lúc đó, sau khi Mạc Vân Thiên trở về biên thành mới không rơi vào khốn
cảnh cả hai bên cùng gặp khó khăn như hôm nay lần nữa

Nếu không, dù tạm thời giữ được thành Lương Châu, Mạc Vân Thiên quay về biên thành bên này vẫn phải thay đổi không ít tình thế.

Nhưng mà nếu như lúc này muốn đánh cho đám người Hà Bình hoàn toàn không còn sức chống trả, kéo tên Dực Châu vương Hà Bình này xuống ngựa, chỉ bằng số người đang phòng thủ ở gần thành Lương Châu là không thể làm được.

Cho nên, muốn đạt đến hiệu quả này thì đến lúc đó nhất định phải xuất binh lực ở biên thành

Nhưng mà nếu như làm vậy, biên thành không có Mạc Vân Thiên thì càng khó có thể giữ được

Không thể không nói, cục diện như vậy đúng là quá khó khăn để đưa ra lựa chọn.

Thấy cục diện khó mà chọn lựa như vậy, Mạc Tam thúc cảm thấy bọn họ cứ nghe theo Mạc Vân Thiên là tốt rồi

Vì vậy, hắn không chút khách khi đứng lên nói với Mạc Vân Thiên: “Hầu gia, ngài quyết định thế nào thì mọi người chúng tôi đều nghe theo ngài!”

Lời này của Mạc Tam thúc vừa nói ra, tất cả mọi người trong lều đều cảm thấy không có ý kiến rồi nhao nhao gật đầu phụ họa.

Trịnh Thế Nghiệm thấy Mạc Vân Thiên còn do dự, vì vậy lập tức nói: “Thành Khê, chúng ta đều nghe người

Bất kể kết quả thế nào, chúng ta đều phải đánh cược một lần, chắc chắn không thể ngồi chờ chết

Hơn nữa, ta cam đoan với ngươi, chúng ta sẽ dùng hết khả năng liều chết giữ biên thành chờ người trở về!”

Ý tứ đằng sau của hắn chính là những người ở lại bọn họ muốn cùng sống chết với biên thành

Hơn nữa, điều động binh lực đi trước để giải vây cho thành Lương Châu, thì sau đó, binh lực ở biên thành bị giảm bớt sẽ gặp nguy hiểm vô cùng.

Những người ở đây đều hiểu ý của Trịnh Thể Nghiêm

Sau khi trong lòng bọn họ chấn động thì vì những lời này của Trịnh Thể Nghiêm mà tăng thêm vài phần coi thường cái chết.

“Không sai, lão phu cũng ở lại trông giữ biên thành với Trịnh tướng quân, chờ gia trở về” Mạc Tam thúc đứng ra ủng hộ đầu tiên

“Nhiều năm qua như vậy, thuộc hạ vẫn luôn trông giữ ở biên thành

Biên thành chính là nhà của ta

Hầu gia, thuộc hạ cũng ở lại!” Tiếp đó, một lão tướng lĩnh hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt lộ ra vẻ đã từng trải qua vô vàn sóng gió cũng kiên cường đứng lên chủ động xin ở lại.

“Thuộc hạ cũng ở lại!”

“Thuộc hạ một người ăn no, cả nhà không đói

Ta cũng ở đây trông giữ biên thành!” Người giáo úy trẻ tuổi nói chuyện trước đó cũng đứng ra nói

Vì vậy, tướng lĩnh nhao nhao tiếp tục chủ động yêu cầu ở lại càng nhiều hơn

Mạc Vân Thiên nhìn thấy mọi người như vậy không phải không xúc động nhưng trước nay hắn luôn thu mình cho nên dù trong lòng hắn thấy cảm động vì sự gắn kết của tất cả mọi người với biên thành và lòng trung thành của bọn họ đối với hắn thì trên mặt hắn cũng không thể hiện ra

Nhưng muốn để hắn quyết định cho ai ở lại thì giờ phút này hắn cũng không thể quyết định được

Hắn bắt đầu suy xét biện pháp đi tới phá vây thành Lương Châu có phải là biện pháp duy nhất không

Không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn để cho các tướng sĩ canh giữ ở biên thành trong tình cảnh nguy hiểm như vậy

Thấy người muốn đứng lên xin ở lại càng nhiều, Mạc Vân Thiên khoát tay ra hiệu bọn họ dừng lại, không nói sẽ đồng ý với lời cầu xin của ai.

Mọi người vừa nhìn đã biết Mạc Vân Thiên không đành lòng, bắt đầu do dự về quyết định vừa rồi.

Mạc Tam thúc thấy vậy cuống lên trước tiên: “Hầu gia, ngài hãy đồng ý cho thuộc hạ ở lại đây đi

Chuyện thành Lương Châu ngài nhất định phải đi sớm cứu viện

Nếu không, chúng ta chỉ càng lúc càng phí sức trong tình thế khó khăn này.”

Không sai, tuy rằng Mạc Tam thúc cẩu thả nhưng tuyệt đối vẫn là người tinh tế, có đầu óc

Nếu như bọn họ không tranh thủ thời gian đi phá giải nguy cơ của thành Lương Châu bên kia, tiêu diệt hoàn toàn quân phản loạn ở Dực Chầu của Hà Bình thì đến lúc đó thành Lương Châu sẽ bị công hạ

Sau khi quân phản loạn Dực Châu và liên quân hai nước hình thành thể bao vây bọn họ thì biên thành và quân đội Mạc gia bên này có chắp cánh cũng khó thoát.

Cho nên, bọn họ nhất định phải dựa theo cách nghĩ lúc trước mà làm.

Mạc Vân Thiên nghe vậy thì khoát tay bác bỏ lời thỉnh cầu của Mạc Tam thúc một lần nữa: “Chuyện này còn cần bàn bạc lại!”

Nói xong, Mạc Vân Thiên không cho Mạc Tam thúc và mọi người cơ hội nói nữa, tiếp tục phân phó Mạc Đông: “Mạc Đông, ngươi mau đi thông báo cho đám người Mạc Nhất chuẩn bị sẵn sàng trước, nói kế hoạch của đám người Hà Bình cho bọn họ biết, trước tiên phải dốc hết sức phòng thủ thành Lương Châu.”

Sau khi Mạc Đông lĩnh mệnh rời đi, Mạc Vân Thiên tiếp tục nói với mọi người ở đây: “Trước tiên chúng ta không nên để cho liên quân hai nước phát hiện được chúng ta đã biết trước kế hoạch của bọn chúng, tất cả đều dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm

Ta sẽ đi phá giải nguy cơ của thành Lương Châu, nhưng trước thời điểm đó ta không hy vọng để người khác biết được ta có quyết định này.”

Thấy tất cả mọi người gật đầu, cuối cùng Mạc Vân Thiên cũng thở ra một hơi.

“Vậy Hầu gia dự tính mang theo bao nhiêu binh lực đi phá giải nguy cơ thành Lương Châu và thu phục quân phản loạn Dực Châu?” Mạc Tứ thúc nghe vậy thì hỏi ra vấn đề mà tất cả mọi người đều quan tâm

Lúc này, Mạc Tứ thúc vô cùng lo lắng Mạc Vân Thiên sẽ vì an nguy của biên thành mà không tính mang theo binh lực đầy đủ đến thành Lương Châu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện