*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Xuân Hoa, Hạ Hà thấy vậy đương nhiên cũng đuổi theo sát phía sau
Cũng may, khi mấy người Tử La chạy tới lều nghị sự, Trịnh Thế Nghiêm và Mạc Tứ vẫn còn ở đó.
Nghe nói Tử La quay trở lại, Trịnh Thể Nghiêm và Mạc Tứ đang cầm bản đồ để bàn bạc cùng mấy vị tướng quân đều có chút kinh ngạc, có điều hắn vẫn để người đưa Tử La vào.
Bởi vì thân phận trong quân của Tử La đối với những người bên ngoài là Đổng Tam thiếu gia - danh y được Dung Phong tìm tới chữa trị cho Mạc Vân Thiên, hơn nữa thuốc giải độc mà nàng điều chế ra có tác dụng cực kỳ3quan trọng đối với Mạc Vân Thiên, gần đây lại không nề hà cực nhọc mà đi chữa trị cho các tướng sĩ
Cho nên, khi thấy Tử La đi vào, mấy vị tướng lĩnh trong lều lớn đều khiêm nhường khách sáo chào hỏi Tử La.
“Không biết Đổng Tam thiếu gia có chuyện gì?” Trịnh Thể Nghiêm thấy vậy hỏi
“Ta đã nghĩ ra một biện pháp để thủ thành!” Tử La đang hưng phấn liền vội vã nói
Nàng vừa nói xong lời này, mọi người trong lều đều sợ ngây người, ngay sau đó, khi đã lấy lại phản ứng mới mừng rỡ khôn xiết
“Biện pháp gì?” Trịnh Thế Nghiệm lập tức đứng phắt dậy khỏi ghế, vội hỏi, cái ghế mà1hắn đang ngồi suýt đã bị ngã xuống, từ đó có thể thấy hắn đang vô cùng kích động
“Đúng vậy, không biết Đổng đại phu có biện pháp gì để thủ thành?” Một vị tướng lĩnh trong đó cũng hỏi
“Đây chỉ mới là một ý kiến mà thôi.” Bị mấy người trong lều nhìn như vậy, Tử La hơi mất tự nhiên
“Đổng Tam thiếu gia cứ nói đi, đừng ngại” Mạc Tứ nghe vậy tiếp lời.
“Cách của ta rất đơn giản, buổi tối chúng ta sẽ tưới nước xuống bốn bức tường thành, như vậy qua buổi sáng ngày hôm sau, biên thành nhất định sẽ biên thành một tòa thành bằng
Đến lúc đó, bốn phía tường thành đều trơn nhẵn, ta8nhìn xem liên quân hai nước bọn chúng làm sao mà công thành tiếp nữa.”
Trịnh Thế Nghiêm nghe vậy thì mắt liền sáng lên, không nhịn được mà kích động vỗ tay, luôn miệng nói: “Hay, hay, thật sự là quá hay! Tam..
Tam thiếu gia, biện pháp này thật sự quá hay!” Mà lúc này trên khuôn mặt của Mạc Tứ và hai vị tướng quân khác đều lộ ra vẻ hưng phấn, kích động.
“Trịnh tướng quân, bây giờ thuộc hạ sẽ đi gọi các tướng lĩnh từ Giáo úy trở lên, chúng ta cùng nhau thảo luận về biện pháp này, bây giờ cũng đã sắp đến tối rồi.” Mạc Tứ đứng lên, vội vã nói với Trịnh Thể Nghiêm
Nhắc tới9đây, Mạc Tứ giờ phút này cũng kích động trước giờ chưa từng có, hắn vẫn luôn vui mừng không lộ rõ trên mặt, nhưng hiện tại khi nghe thấy diệu kể thủ thành này của Tử La nội tâm lại không nhịn được mà dâng trào.
“Được, được, đi mau, đi mau
Lương tướng quân, các người cũng đi xuống thông báo cho các tướng lĩnh mau tới đây đi.” Trịnh Thể Nghiêm gật đầu đáp ứng đề nghị của Mạc Tử, tiếp theo cũng cho hai vị tướng lĩnh bên cạnh đi xuống thông báo cho tất cả mọi người tới lều nghị sự thảo luận kế hoạch thủ thành này.
Mà mấy người Mạc tứ nghe vậy cũng biết chuyện này rất7quan trọng, vì vậy bọn họ cũng không nói nhiều liền liên tục gật đầu, tiếp theo không đợi Trịnh Thế Nghiệm thúc giục, chân bọn họ giống như được bôi dầu mà chạy nhanh đi thông báo người tới thương nghị.
Sau khi mấy người Mạc Tứ đã đi hết, trong lều chỉ còn lại hắn và Tử La, Trịnh Thể Nghiêm nhìn về phía Tử La, mặt lộ vẻ cảm kích: “Tam tiểu thư, biện pháp thủ thành này của cô rất hay, có lẽ nó có thể ngăn cản được một trăm nghìn đại quân kia
Bản tướng quân thay mặt hơn mười nghìn tướng sĩ ở biên thành cảm tạ Tam tiểu thư!” “Trịnh tướng quân nói quá lời rồi, A La chỉ muốn góp một phần sức lực để bảo vệ biên thành mà thôi, huống chi A La đã hứa với Mạc đại ca nhất định sẽ trông giữ nơi này chờ huynh ấy trở về mà.”.
Tử La lắc đầu liên tục từ chối, nói đến đây, ánh mắt cũng trở nên kiên định hơn, lại nói tiếp: “Hơn nữa, biện pháp này kỳ thực cũng không tính là do A La nghĩ ra
Rất lâu trước đây đã có người nghĩ ra biện pháp thủ thành này rồi, A La chỉ học rồi áp dụng theo thôi.” Đúng vậy, Tử La nói không sai, biện pháp này nàng đã biết trước khi chuyển kiếp, hình như vào đầu đời Minh đã có người từng làm qua như vậy, hiện tại nàng chỉ mượn dùng chút mà thôi.
Trịnh Thế Nghiêm cũng đã nghe nói Tử La không thích thêu thùa may vá, ngày thường thích đọc nhiều loại sách, thích xem đủ loại đủ dạng tập thư, du ký, truyện ký, thậm chí là sách lịch sử, sách nước ngoài, có thể nói là “hiểu biết sâu rộng”.
(*) Tạp thư: thời khoa cử dùng để chỉ những sách vở không liên quan trực tiếp đến thi cử
Cho nên, bây giờ nghe thấy nàng nói như vậy, Trịnh Thế Nghiêm cũng không hề nghi ngờ
Chỉ có điều, hắn vẫn cảm thấy Tử La có thể ghi nhớ được nhiều kiến thức như vậy, còn có thể học rồi áp dụng theo, cũng là một chuyện vô cùng không dễ
Có thể nói, Tử La là một cô gái thông minh nhất, có kiến thức nhất, cơ trí nhất, kiên cường nhất mà Trịnh Thể Nghiêm đã từng gặp
Vì vậy, lúc này Trịnh Thể Nghiêm càng thêm bội phục Tử La, sau đó là càng thêm hâm mộ mắt nhìn của Mạc Vân Thiên
Mạc Vân Thiên có thể tìm được một hồng nhan tri kỷ hiểu hắn, lý giải cho hắn, hơn nữa còn có thể cùng hắn vào sinh ra tử, điều này thực sự là một chuyện vô cùng may mắn!
Trong nhất thời, Trịnh Thể Nghiêm cũng không nhịn được mà cảm khái không thôi, càng hiểu Tử La, hắn liền càng thêm bội phục và tán thưởng nàng
“Cho dù thế nào thì cũng phải cảm tạ Tam tiểu thư, nếu không thì mấy người chúng ta chắc chắn sẽ không thể nghĩ ra được một kế sách thủ thành tuyệt diệu như thế này đâu!” Trịnh Thể Nghiêm chỉnh đốn tâm tình xong liền trả lời.
“Ha ha, Trịnh tướng quân khách sáo, A La chỉ nói ra ý tưởng mà thôi, còn biện pháp có thể thành công hay không bây giờ nói thì còn quá sớm, phải chờ tới ngày mai mới có thể rõ được.” Tử La nghe Trịnh Thế Nghiêm nói như vậy lại cảm thấy xấu hổ, đành nói sang chuyện khác.
“Ừm, đúng là phải đợi trời sáng mới biết được tác dụng của biện pháp thủ thành này.” Trịnh Thể Nghiêm cũng đồng ý với lời này của Tử La, nhưng hắn vẫn rất có lòng tin với biện pháp thủ thành tuyệt diệu này, vì vậy nói tiếp: “Nhưng ta cảm thấy biện pháp thủ thành này nhất định sẽ có hiệu quả, còn hiệu quả như thể nào thật sự phải chờ tới ngày mai mới rõ.”
Dĩ nhiên Tử La cũng hy vọng biện pháp này có thể đạt hiệu quả, vì vậy nàng cũng cười gật
đầu, nghĩ đến một lát nữa mấy người Mạc Tử sẽ đi vào lều bàn bạc vấn đề thủ thành, nàng cũng không thích hợp tiếp tục ở lại.
Vì vậy, nàng liền vội vàng nói lời từ biệt: “Vậy nếu Trịnh tướng quân không còn chuyện gì thì A La đi về trước đây, chuyện thủ thành phải làm phiền Trịnh tướng quân cực khổ rồi.” Thấu suốt như Trịnh Thế Nghiêm vừa nghe vậy đương nhiên cũng biết Tử La là muốn tránh hiềm nghi, tránh né trong chốc lát nữa bọn họ phải bàn bạc chuyện quân sự.
Vì vậy, dĩ nhiên hắn cũng sẽ không miễn cưỡng Tử La: “Thế thì được, Tam tiểu thư đi thong thả.”
Khi Mạc Tứ dẫn các vị tướng lĩnh từ giáo úy trở lên đi đến lều nghị sự, qua một hồi bàn bạc thảo luận hầu như không có nhiều sự chần chừ do dự, các tướng lĩnh đã đồng loạt nhất trí đồng ý diệu kế thủ thành của Tử La
Hơn nữa, tất cả mọi người còn rất có lòng tin với kế hoạch lần này, toàn bộ đều bừng bừng háo hức, tràn đầy lòng tin thu xếp những công việc chuẩn bị
Vào ban đêm, Trịnh Thế Nghiêm cùng Mạc Tứ dẫn theo các tướng sĩ tưới nước khắp bốn phía tường thành.
Quả nhiên, ngày hôm sau, đúng như suy đoán của Tử La và mấy người Trịnh Thể Nghiêm, cả tòa thành biên thành một tòa thành bằng
Toàn bộ tường thành đều kết thành một tầng băng thật dày, trơn trượt tay không thể nào bám vào được.
Tử La cũng luôn quan tâm đến chuyện này, vì vậy nàng tỉnh dậy rất sớm, sau khi nghe Xuân Hòa, Hạ Hà báo cáo nói biên thành đã biên thành một tòa thành bằng giống như nàng dự đoán, ngay tức khắc liền kích động không thôi.
Còn bên phía mấy người Trịnh Thế Nghiệm thấy biên thành thật sự đã biên thành một tòa thành bằng đương nhiên tất cả đều mừng rỡ khôn xiết
Đối lập với Tử La cùng nhóm người Trịnh Thể Nghiêm kích động và phấn khởi, liên quân hai nước dưới thành thì trái ngược hoàn toàn.
Thác Bạt Thể Kiệt tràn đầy lòng tin khi bên phía bọn họ đã được tăng thêm binh lực, tụ tập một trăm nghìn đại quân vây quanh dưới thành, hắn đang định bụng sáng sớm hôm nay phải ra lệnh cho các tướng sĩ dùng toàn lực đến tấn công thành, tinh thần hăng hái mà chiếm lấy miểng xương cứng biên thành này
Như vậy cũng có thể đòi lại khấu khí những ngày trước vẫn luôn bị quân đội Mạc gia gắt gao áp chế.
Thác Bạt Thế Kiệt vốn là suy nghĩ như vậy, một trăm nghìn đại quân của hắn tấn công một biên thành nho nhỏ chỉ có hơn mười nghìn tan binh bại tướng, nhất định có thể xóa bỏ khối u nang, đây là chuyện dễ làm hết sức
Thậm chí hắn cũng đã tính toán sau khi dồn hết sức chiếm được biên thành, tiếp theo sẽ cùng Hà Bình ở Dực Châu trước sau giáp công quân đội Mạc gia của Mạc Vân Thiên
Đến lúc đó không chỉ là ba thành ở biên ải, ngay cả ba phủ
Mạc Bắc cũng sẽ nhanh chóng là vật trong túi bọn họ
Vì vậy, sáng sớm ngày hôm nay, Thác Bạt Thế Kiệt đã đích thân tới độc chiến.
Nhưng mà, khi Thác Bạt Thể Kiệt tràn ngập tự tin, còn có Cao Tuấn - Đại tướng quân của Hung Nô đi phía sau lưng hắn, cùng với chúng tướng lĩnh mang theo đại quân của bọn họ vây quanh dưới thành thì kinh ngạc phát hiện cả tòa biên thành đều đã biên thành một tòa thành băng, trên tường thành đều là lớp băng tuyết thật dày, trơn trượt không thể bám vào.
Vừa thấy cảnh tượng này, ngay cả Thác Bạt Thế Kiệt lòng dạ có sâu nữa thì lúc này cũng bị tức giận đến mức thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu đen.
Trận tấn công thành này cần phải dựng thang máy, mà bây giờ trên tường thành của biên thành đều đã kết một tầng băng tuyết thật dày, trơn trượt như vậy làm sao mà có thể dựng thang đây chứ?
Tường thành trơn trượt như vậy, nơi nào có sức lực để leo vào đây! Vì vậy, nhất thời Thác Bạt Thế Kiệt cùng mười vạn đại quân của bọn họ thấy vậy cũng chỉ có thể đứng dưới thành, nhìn thành than thở, nhưng tất cả đều bó tay không có kế sách
Bởi vì không có cách nào để tấn công thành, tinh thần liên quân hai nước vốn đang dâng cao không khỏi bị một đòn đả kích mạnh
Bọn chúng hào hứng đi tới, sau đó lại phát hiện không biết phải ra tay từ đầu, chuyện này bực bội như thế nào là có thể tưởng tượng ra được
Mà lúc này Thác Bạt Thể Kiệt cũng nôn nóng đến mức sắp phát ra hỏa, hắn ta biết Mạc Vân Thiên đang tập hợp quân đội Mạc gia đi dẹp yên quân phản loạn ở Dực Châu, sau đó sẽ lập tức trở về cứu biên thành.
Nếu đến bước đó, kết cục thất bại của bọn họ cũng đã định sẵn sáu phần, gần như là bảy phần.
Cho nên, lúc này thấy không có cách nào để tấn công thành, trong lòng hắn ta vừa tức giận lại vừa sốt ruột.
Chỉ có điều, lúc này dù cho Thác Bạt Thế Kiệt có nóng lòng và tức giận đến thế nào thì khi đối mặt với biên thành, hắn ta cũng không biết ra tay từ đâu.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thác Bạt Thế Kiệt không khỏi âm thầm mắng chửi người đã nghĩ ra biện pháp thủ thành, nhưng vẫn chưa đủ để hắn ta hết giận.
Mà trái ngược với Thác Bạt Thể Kiệt dù tức giận cũng không biểu hiện lên trên mặt, thì Cao Tuấn cùng những tướng lĩnh tính khí nóng nảy khác không có được cái “tự chất” như hắn ta
Lúc này, bọn họ đã tức giận và nhao nhao lên mång to.
So với đám người Thác Bạt Thế Kiệt tức giận và bực bội dưới thành thì mấy người Tử La ở biên thành lại ngược lại.
Thấy diệu kế thủ thành này có công dụng, bọn họ đều cảm thấy chuyện phòng thủ biên thành cũng không phải khó làm đến như vậy.