*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lúc trước, Tử La đã phân tích một cách thấu đáo những sắp đặt của liên quân hai nước, giúp bọn họ bừng tỉnh hiểu ra, không tiếp tục bị động nữa
Bây giờ còn bày ra một diệu kể thủ thành, Trịnh Thể Nghiêm càng ngày càng thêm bội phục, xem trọng trí thông minh của Tử La
Hắn luôn cảm thấy chỉ cần có Tử La ở đây thì biên thành nhất định có thể được giữ vững
Hắn cũng không biết sự tự tin này là từ đâu mà tới nữa
Vì vậy, Trịnh Thể Nghiêm lập tức quyết định sau này phải hết sức xem trọng những ý kiến của Tử La, phải thường xuyên cho nàng biết rõ tình hình chiến sự mới nhất,3để xem có thể nhận được một ít gợi ý từ nàng hay không.
Thấy được hiệu quả từ diệu kế thủ thành của Tử La, việc làm đầu tiên của Trịnh Thế Nghiêm và Mạc Tử sau khi trở lại quân doanh chính là cùng nhau đi cảm tạ nàng.
Mà vừa khéo là lúc này Tử La đã nghe nói Trịnh Thể Nghiêm và Mạc Tứ đã trở lại cho nên cũng đang ở bên ngoài lều nghị sự chờ bọn họ, định bụng nghe ngóng một chút tình hình và hỏi xem đã nhận được tin tức bên phía Mạc Vân Thiên chưa.
Trịnh Thể Nghiệm và Mạc Tứ hết sức nhiệt tình mời Tử La vào lều, sau đó Trịnh Thể Nghiêm không đợi1Tử La mở miệng đã thật lòng thật dạ bày tỏ sự cảm kích với nàng trước.
“Tam tiểu thư, lần này thật sự nhờ cô đã nghĩ ra diệu kế thủ thành, chúng ta mới có thể ngăn cản một trăm nghìn binh của liên quân hai nước dưới thành
Tại đâu, ta thay mặt hơn mười nghìn binh lính biên thành và một trăm năm trăm nghìn dân chúng ở biên thành, cảm tạ đại ân của Tam tiểu thư.” Lúc Trịnh Thể Nghiêm nói lời này, biểu cảm trên mặt hết sức trịnh trọng và chân thành.
Thấy Trịnh Thế Nghiêm lại đích thân biểu đạt sự biết ơn với mình, Tử La cảm thấy có phần “được cảm kích mà sợ hãi”, bởi vì8nàng rất rõ ràng thân phận của vị này
Nghe thấy vậy, nàng xua tay liên tục: “Trịnh tướng quân, người nói quá lời rồi! A La không nhận nổi tiếng cảm tạ này, biện pháp này chỉ tạm thời giúp làm giảm đi áp lực của biên thành mà thôi
Còn nếu muốn giữ vững được biên thành cho đến lúc Mạc đại ca trở lại đều phải nhờ vào Trịnh tướng quân và Mạc Tứ đại ca nỗ lực mới được.”
“Không, Tam tiểu thư, cổ xứng đáng với lời cảm ơn này
Nếu như chúng ta không giữ được biên thành, một khi thành bị đánh bại, liên quân hai nước tấn công vào thành, không chỉ có quân đội chúng ta gặp họa mà toàn9bộ một trăm năm trăm nghìn người dân sống trong biên thành cũng đều khó mà thoát được tại vạ, cũng e rằng khó mà sống được
Cho nên, cô không chỉ cứu hơn mười nghìn tướng sĩ mà còn cứu một trăm năm mươi nghìn người dân sống trong thành!” Trịnh Thể Nghiệm lắc đầu chân thành giải thích.
Tử La nghe Trịnh Thể Nghiêm nói như vậy, trong lòng hơi nghi ngờ, tại sao lại nói một khi quân địch tấn công vào thì người dân trong thành sẽ khó mà thoát được tại vạ, khó mà có người sống chứ?
“Trịnh tướng quân, lời này có ý gì? Lẽ nào cả người dân trong thành liên quân hai nước cũng sẽ không bỏ qua, bọn7chúng sẽ gây khó dễ cho người sao?”
“Tam tiểu thư, có điều cô không biết
Chủ tướng của quân đội Hung Nô trong liên quân hai nước là Cao Tuấn, ông ta là đệ nhất danh tướng của Hung Nô, cũng nổi tiếng vì sự tàn bạo
Mỗi lần Cao Tuần tấn công hạ một tòa thành trì sẽ không kiêng nể mà ra lệnh tàn sát toàn thành, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, hung ác
Mà hiện tại, đã một thời gian dài mà còn chưa thể hạ được thành, một khi thành bị hạ gục, Cao Tuấn vốn đã bị chọc tức sẽ ra lệnh giết hại toàn dân trong thành, đến lúc đó người dân ở biên thành khó mà thoát khỏi cái chết.” Thấy vậy, Mạc Tứ bên cạnh cũng giải thích cho Tử La.
Tử La nghe thấy Mạc Tử nói như vậy thì lấy làm kinh hãi
Nàng cũng đã sớm nghe nói qua có vài người khi chiếm đoạt được thành thì sẽ giết hại dân trong thành, thủ đoạn vô cùng hung tàn, không ngờ rằng Cao Tuấn chính là loại tướng lĩnh này
Không thể không nói, tin tức này đã khiến cho trái tim Tử La càng thêm lạnh lẽo hơn, nàng cảm thấy vô cùng kinh hãi
“Chuyện này quả thực..” Trong khoảng thời gian ngắn, Tử La không biết nói gì, liên tục lui về phía sau mấy bước.
“Cho nên, Tam tiểu thư, nhất định chúng ta phải giữ vững được biên thành, vả lại chúng ta đã hoàn toàn không có đường lui rồi!” Trịnh Thể Nghiêm là người một lòng vì dân chúng, hắn đã quyết định thề sống chết bảo vệ biên thành, huống chi, hắn cũng đã không có đường lui.
Lời này của Trịnh Thể Nghiêm khiến trong lòng Tử La bị dao động, nhưng mà tiếp sau trước mắt lại như sáng lên.
Không có đường lui, đúng vậy, bọn họ đã hoàn toàn không có đường lui!
Hơn nữa, dựa theo lời nói của Trịnh Thể Nghiêm và Mạc Tứ, không chỉ bọn họ không có đường lui mà toàn bộ một trăm năm trăm nghìn dân trong thành đều đã hoàn toàn không có đường lui cả rồi.
Đột nhiên, Tử La liền nghĩ đến câu “đập nồi dìm thuyền”.
Không sai, bây giờ bọn họ đã đến bước phải “đập nồi dìm thuyền” rồi
Có lẽ lợi dụng điểm này để đảo ngược tình thế cũng không phải là không thể được.
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Tử La quyết định nói với Trịnh Thế Nghiêm và Mạc Tử: “Trịnh tướng quân, Mạc Tứ đại ca, A La có một ý tưởng, nhưng không biết có thể dùng được không...”
Nàng còn chưa nói xong, Trịnh Thế Nghiêm và Mạc Tử Lap tức liền kích động
Trịnh Thế Nghiêm nghe vậy không chờ kịp liền vội vàng nói: “Tam tiểu thư, có ý kiến gì cô cứ việc nói.” Phải nói rằng, hiện giờ Trịnh Thể Nghiêm đã vô cùng tin phục trí thông minh và mưu kế tài tình của Tử La rồi.
“Ừm, nhưng mà trước tiên, A La cần phải hiểu rõ toàn bộ tình hình cụ thể trước mắt của chúng ta ở biên ải thì mới có thể phân tích xem phải thực hiện biện pháp này như thế nào, có làm được hay không.” Tử La thấy vậy liền đáp, nàng phải hiểu rõ thế cục trước mắt mới có thể phân tích một cách chuẩn xác các ý nghĩ rồi mới quyết định có thể làm hay không.
Mặc dù trước kia nàng đã hiểu được đại khái tình huống và thể cục nơi biên ải hiện giờ, nhưng bây giờ nàng cần phải hiểu rõ cụ thể, chính xác hơn.
“Được, hiện tại biên thành của chúng ta không những đã bị liên quân hai nước bao vây, mà trước mắt từ biên thành đến thành Lương Châu đều có liên quân hai nước và quân phản loạn Dực Châu, còn có quân phản loạn ở thành Vân
cũng đã bao vây lấy chúng ta.”
“Có thể nói từ chỗ chúng ta đến thành Lương Châu đã hoàn toàn bị bao vây rồi
Nếu Thành Khế không thể phá vòng vây trước, sau đó trở về cứu chúng ta thì hậu quả này..
Chúng ta sẽ cách thất bại không xa, đến lúc đó e rằng hơn năm trăm nghìn dân chúng trong mấy tòa thành trì này cũng sẽ gặp tai ương, trăm họ sẽ rơi vào cảnh khốn khổ lầm than.” Trịnh Thế Nghiệm thuật lại tình hình hiện tại cho Tử La, càng nói giọng nói của hắn càng u ám, tiếp theo là trong lòng nóng như lửa đốt.
Từ trong những lời này của Trịnh Thể Nghiêm, Tử La có thể cảm nhận được rõ ràng sự quý trọng phát ra từ nội tâm của hắn dành cho dân chúng trăm họ.
Trong khoảnh khắc đó, nàng đã biết tại sao Vinh Thịnh Để lại ngầm xem Trịnh Thể Nghiêm là vị quân vương kế tiếp, cũng biết được tại sao Mạc Vân Thiên phải dốc sức phụ trợ cho hắn đến như vậy.
Bởi vì Trịnh Thể Nghiêm đích thực là một người yêu dân như con, càng hiếm thấy hơn chính là hắn còn có một tấm lòng rộng lớn nữa.
Trong khoảng thời gian Tử La ở lại biên thành, nàng đã cảm nhận được tấm lòng rộng lớn và sự khiêm tốn của Trịnh Thể Nghiêm
Có câu nói rằng: “Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại”*, Tử La nghĩ câu nói này chính là nói về tấm lòng của Trịnh Thể Nghiêm
(*) Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại: Ý nói rằng biển vì có thể dung nạp trăm nghìn con sông mà trở nên rộng lớn.
Hắn không chỉ hạ mình cầu hiền tài mà trước giờ cũng không có dáng vẻ tự cao tự đại, luôn thể hiện sự cảm kích và kính trọng với Mạc Vân Thiên và chúng tướng lĩnh đã đồng tâm hiệp lực với hắn
Bây giờ thấy hắn còn lo nghĩ cho bách tính nhân dân, thấy được tấm lòng và nhân phẩm của hắn, Tử La tin tưởng rằng nếu như Trịnh Thế Nghiêm thật sự có thể lên ngôi đế vương thì hắn sẽ là một minh quân.
Suy nghĩ của Tử La biến chuyển rất nhanh, tiếp đó nàng liền bắt đầu suy tính với tình thế này thì biện pháp nàng mới vừa nghĩ tới có thể thực hiện hay không, mà phải thực hiện như thế nào
Rất nhanh, dựa theo tin tức mà Trịnh Thế Nghiệm đưa cho, trong lòng Tử La đã có quyết định.
Vì vậy, nàng ngẩng đầu nói ra ý tưởng của mình cho Trịnh Thế Nghiêm và Mạc Tử: “Dựa theo tình hình trước mắt, có lẽ chúng ta có thể lợi dụng chuyện Cao Tuấn tàn bạo để chuyển bại thành thắng...” “Ý của lời này là như thế nào?” Mạc Tứ thấy vậy hỏi ngay
Tử La sắp xếp lại lời nói một chút mới nói ra biện pháp mà nàng đã nghĩ tới: “Chúng ta có thể lan truyền tin tức Cao Tuấn tàn bạo, sẽ giết hại dân trong thành ra ngoài cho dân chúng trong mấy tòa thành trì của chúng ta biết, để cho mọi người đều biết trước mặt chúng ta đã không còn đường lui nữa.”
“Có câu nói là đập nồi dìm thuyền, lúc này chúng ta cũng đã tới tình trạng quyết đánh đến cùng
Nếu bây giờ chúng ta không tập hợp toàn bộ sức lực bảo vệ thành trì thì sắp tới chúng ta sẽ không có đường sống
Cho nên, vì để sống, dù bất cứ giá nào chúng ta cũng phải đoàn kết lại cùng nhau phòng thủ thành trì và đánh lui quân địch.”
Nói đến đây, Tử La dừng một chút rồi mới nói tiếp: “A La nghĩ, chỉ cần dân chúng trong mấy tòa thành trì của chúng ta đều hiểu tình huống này thì nhất định sẽ kích thích được ý chí chiến đấu và tinh thần phản kháng của mọi người
Khi đó sĩ khí của chúng ta nhất định sẽ tăng lên nhiều, đến lúc đó chỉ cần chúng ta cùng dân chúng đồng tâm hiệp lực cùng nhau bảo vệ biên thành
Nhiều người sức lực lớn, khẳng định chúng ta sẽ không dễ dàng bị quân địch tấn công đánh vào.”
“Hơn nữa, tình huống hiện tại chưa phải là gay go nhất, chỉ cần chúng ta cùng dân chúng trong thành cùng nhau giữ được biên thành, sau đó chờ Mạc đại ca trở lại thì chúng ta nhất định sẽ được cứu, cảnh khốn khó của biên ải cũng sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.”
Những lời này của Tử La cũng đã nói rõ ràng ý tưởng của nàng, mà sau khi nghe nàng giải thích xong, Trịnh Thể Nghiêm và Mạc Tử đều tán thành biện pháp này của nàng.
“Hay, kế này thực sự quá hay! Tam tiểu thư, thuộc hạ thấy biện pháp này rất có thể thực hiện được!” Mạc Tứ gật đầu liên tục, sau đó không kịp chờ đợi mà hỏi Trịnh Thế Nghiêm bên cạnh cũng đang kích động, nói: “Trịnh tướng quân, ngài cảm thấy thế nào?” Dĩ nhiên là Trịnh Thế Nghiêm sẽ hết sức tán thành đề nghị này của Tử La rồi, cho nên vừa nghe vậy hắn gật đầu: “Ừm, thực sự chúng ta có thể làm như vậy, hơn nữa có lẽ cũng nhất định sẽ có hiệu quả tốt!” Hắn đồng ý biện pháp này của Tử La.
Trịnh Thể Nghiêm suy nghĩ một chút rồi căn dặn Mạc Tử: “Mạc Tứ, lát nữa ngươi hãy nói biện pháp của Tam tiểu thư cho Thành Khê, còn bên chúng ta cũng sẽ gọi các tướng lĩnh vào cùng nhau thảo luận, nhất thiết phải để cho người người đều biết sự tàn bạo của Cao Tuấn.”
“Được, thuộc hạ sẽ đi ngay bây giờ.” Mạc Tứ nghe vậy không kịp chờ đợi liền lập tức đi thực hiện.
“Được, đi đi!” Lúc này, Trịnh Thể Nghiêm còn vội vàng hơn cả Mạc Tử, nghe vậy không suy nghĩ nhiều liền vội vàng gật đầu đáp ứng.
Sau khi Mạc Tứ đã đi, Tử La cũng biết bọn họ muốn phải bàn bạc cách thực hiện biện pháp mà nàng nói, cho nên nàng cũng thức thời chuẩn bị lên tiếng cáo từ.
“Trịnh tướng quân, vậy thì, vậy thì A La...”
Nhưng mà Tử La còn chưa kịp nói lời cáo từ thì bên ngoài lều đã truyền đến tiếng báo cáo gấp gáp của binh lính.