Nhưng mà bây giờ Tiểu Lục còn quá nhỏ, Tử La suy nghĩ một lúc, có khi nên cân nhắc cho Tiểu Lục đi học sớm thôi.
Chỉ khoảng năm phút sau, anh em Tử Thụ được tan học, Tử La và Tiểu Lục vội chạy tới đón.
Thấy hai tỷ muội đến đây, Tử Thụ vừa bất ngờ mà cũng vừa vui sướng.
“A La và Tiểu Lục đấy à, Đại tỷ có biết hai người đến đây không?” Tử Thụ không quên hỏi chuyện.
Tử La lè lưỡi đáp: “Tỷ biết mà.” Trong2lòng còn nói thầm một câu, nhưng mà nghe hai người nói mới biết, chứ lúc định đi nàng cũng quên không báo với Tử Vi.
Thế là mấy huynh muội Tử La, hai anh em nhà Thiết Đản và Xuyên Tử, bảy người cười nói vui vẻ đi về nhà.
Đi được nửa đường, lúc qua nhà Giang Tam thúc, họ thấy có rất nhiều người vây quanh cửa viện nhà họ Giang, bên trong còn vang lên tiếng mắng chửi không ngừng, còn cả tiếng khóc thê thảm.
“Mã đại nương, nhà8Giang Tam thúc xảy ra chuyện gì sao?” Tử Hiên hỏi Mã đại nương đang đứng xem náo nhiệt, nhà bà cũng sát bên nhà Giang Tam thúc.
“Giang lão bà lại quậy nữa. Bình thường hay cướp đồ nhà Giang Tam thì thôi, giờ bà còn muốn bán đại nữ nhi nhà Giang Tam lấy lộ phí cho thằng cháu lớn đi thi tú tài. Ôi, sao lại làm như thế.”
Thân là hàng xóm nhà Giang Tam thúc, bình thường Mã đại nương vẫn hay nhìn thấy bà ấy đến đây6cướp đồ, nhục mạ nhi tử, con dâu và tôn nữ nhà này, cho nên giờ nhìn thấy vậy bà vừa đồng tình vừa thấy bất đắc dĩ.
“Chẳng lẽ không ai quản được sao?” Thiết Trụ tức giận.
“Vừa rồi cha Xuyên Tử và mấy người Đại Ngưu có đi báo thôn trưởng rồi, giờ vẫn chưa về.” Một vị phụ nhân bên cạnh nói.
Đúng lúc này, tiếng mắng chửi bên trong càng rõ hơn, tiếng khóc cũng càng thêm thê thảm.
Mấy huynh muội Tử La vội chen lấn lên xem.
Lúc đứng3trước cửa viện, họ mới nhìn thấy rõ cảnh tượng trong sân.
Trong sân nhà Giang Tam thúc, một bà lão khoảng hơn sáu mươi tuổi, trên người mặc quần áo vải thô màu xám, đang được một phụ nhân đen gầy tầm bốn mươi tuổi dìu lấy, miệng chửi té tát, nước bọt bắn tứ tung.
Mà cả nhà Giang Tam thúc lại đáng thương trốn trong một góc sân.
Giang Tam thúc luống cuống xoa tay, thê tử của hắn thì ôm đầu gào khóc, tiếng khóc khiến người khác não lòng.
Cách5đó không xa, một bà tử khoảng năm mươi tuổi mặc bộ đồ đỏ, thắt lưng xanh, đang ra vẻ mất kiên nhẫn nhìn người trong viện. Bên cạnh bà là hai tên sai vặt.
“Lão Tam không có lương tâm kia, tao khổ sở nuôi mày khôn lớn, vậy mà mày báo đáp với tao như thế à? Trời ơi, ông đánh chết cái thằng con táng tận lương tâm này đi.”
Giang lão bà thấy thằng ba vẫn không có phản ứng, vẻ mặt ngây ngốc thì càng tức giận hơn.
“Lão Tam, rốt cuộc mày có đồng ý không? Bà đây đẻ ra mày, mày không đồng ý là nghịch tử bất hiếu.” Giang lão bà tiếp tục uy hiếp, giống như thể nếu hôm nay Giang Tam thúc không đồng ý bán con gái thì đúng là nghịch tử.
“Mẹ ơi, chuyện này...” Giang Tam thúc sao dám gánh nổi cái mũ bất hiếu trên đầu.
Giang lão bà thấy thế thì mừng thầm, tiếp tục đổ dầu vào lửa: “Tội nghiệp đứa cháu lớn khổ cực đọc sách nhiều năm như vậy, giờ mới được đi thi tú tài, vậy mà còn thiếu năm lượng bạc làm lộ phí đi đường. Đại Lang là cháu ruột của mày mà. Mày không thể bỏ mặc được. Sao lại ác độc như thế?”
Giang lão bà tiếp tục đánh vào tình cảm.
Thấy Giang Tam thúc lung lay, Giang Nhị Nha vội nói: “Cha không thể đẩy Đại tỷ vào hố lửa được. Cha không nghe con gái út nhà họ Ngô thôn bên bị bán cho nhà địa chủ, chưa được nửa năm đã bị đánh chết rồi đó sao.”
Giang Tam thúc nghe vậy thì giật nảy mình. Đúng rồi, hắn không thể bán con gái ruột của mình đi làm nô tỳ hầu hạ người khác. Để bất cứ lúc nào chủ nhà cũng có thể đánh chết tiện nô.
“Con nha đầu lắm mồm kia, đây là chỗ mày được lên tiếng à? Cái đồ bất hiếu kia, mày dám hỗn láo với bà nội. Lão Tam, đây là cách ông nuôi con gái hả? Có phải ông dạy bọn nó hỗn láo với bà nội không?”
Phụ nhân đen gầy đang đỡ Giang lão bà lên tiếng, tiếp tục khó dễ Giang Nhị Nha, áp cho nàng cái danh bất hiếu với bà nội, nhân tiện đánh thẳng vào cô em dâu Giang Lâm thị nhu nhược chỉ biết khóc mà thôi.
“Đại tẩu, tại vì Nhị Nha còn nhỏ không hiểu chuyện, tẩu rộng lượng đừng chấp nhặt với nó.” Giang Tam thúc thận trọng cười nói.
“Ông còn biết ta là đại tẩu nhà ông à. Vậy ông nói xem, chuyện cháu mình ông có quản không đây? Ông nhẫn tâm để thằng Cả phải bỏ qua cơ hội này chỉ vì không có lộ phí à?” Phụ nhân đen gầy tiếp tục cả vú lấp miệng em, ép hỏi.
Tử La nghe đến đây cũng hiểu rõ cả rồi. Nàng không khỏi đỡ trán, sao trên đời này còn có một bà già không biết xấu hổ như thế chứ. Mẹ của Giang Tam thúc và Đại tẩu của ông muốn ép ông bán đứa con gái lớn lấy tiền cho con trai bảo bối của bà ta đi thi tú tài.
Con trai mình muốn đi thi, người phải bỏ tiền ra không phải là cha mẹ hắn sao? Thế mà ở đây lại biến thành một tiểu thúc như Giang đại thúc chịu trách nhiệm.
“Chuyện của Đại Lang chẳng lẽ không còn cách nào cả sao?” Giang Tam thúc cũng lo lắng cho cháu, nhưng hắn cũng không thể bán con gái mình được.
Vậy mà lại bị mẹ mình và đại tẩu đẩy vào ngõ cụt, không biết đi đường nào.
“Cái đồ đàn bà tâm địa
xấu xa kia, ngoài miệng ngọt ngào trong lòng thì ác độc. Mày giả vờ hiếu thuận, nhưng lại ly gián tao và con tao. Mày gả vào nhà tao mười mấy năm cũng không sinh được thằng con trai, làm con tao tuyệt hậu. Mày đúng là tội nhân của Giang gia. Nếu hôm nay mày xúi con tao không chịu bán con gái, tao sẽ bỏ cái đồ sao chổi như mày.”
Giang lão bà thấy tấn công thằng Ba mãi không xong, người vây xem càng lúc càng đông nên bắt đầu nóng nảy. Nếu con bà đồng ý thì còn may, nếu nó không đồng ý thì khó xử, dù sao việc bán cháu gái cũng không phải là chuyện vinh quang gì.
Giang lão bà thấy tình hình bất lợi cho mình nên mới chuyển sang tấn công đứa con dâu, lấy cái nhược điểm không có con trai để uy hiếp nàng.
“Mẹ ơi, con không có...” Giang Tam thẩm lo sợ không nói trọn được câu.
Tử La biết chuyện Giang Tam Nha nhát gan từ trước đó. Ngoài việc bị Giang lão bà áp bức, nàng còn bị cha mẹ mình ảnh hưởng, đặc biệt là người mẹ yếu đuối thế này. Người ta muốn bán con gái mình mà ngoài khóc ra bà lại chẳng dám nói câu nào. Mọi người đều nói làm mẹ phải mạnh mẽ, còn bà thì lại quá nhu nhược.
Nhưng dù sao bà cũng là người đáng thương. Ở thời đại này có ba điều bất hiếu thì vô hậu là điều bất hiếu nhất. Vì không có con trai nên bà càng khó đứng vững. Chính sự tự ti đó đã khiến bà chịu đựng.
Tử La không khỏi cảm thán, đúng là ai kỳ bất hạnh, thống kỳ bất tranh.
“Không cái gì mà không, mày là đồ xấu xa, xúi giục làm tao và con tao lục đục, đáng bị thiên lôi đánh...” Giang lão bà đột nhiên chạy tới ra tay đánh Giang Tam thẩm, vừa cào mặt vừa kéo tóc, lại còn vung chân đấm đá.
Ra tay rất mạnh, Tử La cũng sợ đến ngây người, thậm chí còn quên chuyện phản ứng.
Giang Tam thẩm cũng không dám trốn, lại càng không dám chống trả, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Mấy chị em Giang gia vội chạy tới ngăn cản, nhưng các nàng đâu phải là đối thủ của Giang lão bà, huống chi Giang đại tẩu còn đứng bên lôi kéo, không cho mấy nàng giúp đỡ.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, không ai ngờ Giang lão bà đang mắng chửi lại bỗng chốc ra tay. Ngay lúc mọi người còn chưa bình tĩnh lại, các nàng đã đánh nhau náo loạn.
“Chuyện gì thế này? Nhanh kéo mấy người ra.” Cuối cùng thôn trưởng cũng tới, thấy cảnh tượng này ông càng bực bội hơi.
Mọi người nghe vậy mới vội định thần, tới gần kéo Giang lão bà và cô con dâu ra.
“Có gì thì nói chứ sao lại thế này!” Thôn trưởng vẫn chưa nguôi cơn tức.
“Bà già ta đây không sống nổi nữa, đến tiểu nha đầu còn dám ra tay với ta, ta tuổi cao rồi còn bị cháu dâu đánh, ta không còn mặt mũi mà sống nữa.” Thấy thôn trưởng đến, Giang lão bà lớn tiếng đầu tiên, bà ngồi phịch xuống đất bắt đầu cáo trạng.
Mọi người nghe sự việc đảo ngược như vậy càng không còn gì để nói.
Thôn trưởng không để tâm đến câu chuyện của Giang lão bà mà trách móc.
“Giang lão thẩm, tuổi bà không còn nhỏ, ngồi dưới đất như vậy không thấy khó coi sao, mau đứng dậy đi.”
Thôn trưởng nói với Giang lão bà xong thì quay sang nhìn Giang đại tẩu đang đứng cạnh xem trò vui: “Giang đại gia, bà còn không nhanh dìu mẹ mình đứng lên. Không hiểu chuyện à!”
Trong lòng Tử La âm thầm vỗ tay cho thôn trưởng. Đúng là một chiêu quá tuyệt. Đầu tiên là không để tâm đến chuyện Giang lão bà nói xằng nói cuội, sau đó trách móc việc bà ta lăn lộn dưới đất khóc om sòm, cuối cùng còn mắng cả Giang Đại thẩm đang đứng bên cạnh cho vui, dùng khí thế áp đảo hai người, chỉ ra sự vô lý của họ. Sau này Giang lão bà cũng sẽ yếu thế hơn nhiều.
Đây gọi là tránh mũi nhọn, tấn công bất ngờ.
Giang lão bà thấy thôn trưởng không trả lời mình, bà biết nhất định thôn trưởng đã biết chuyện hôm nay, chắc lại có ai đó thích xen vào chuyện người khác đi tố cáo trước. Hơn nữa thái độ của thôn trưởng lúc này rõ ràng không đứng về phía bà, trong lòng bà càng bực bội với cái tên đi quản việc không đâu kia.
Bị thôn trưởng quát, Giang Đại thẩm bất đắc dĩ phải đỡ Giang lão bà dậy.
“Lão Tam, mày không có lương tâm. Dám câu kết với người ngoài bắt nạt mẹ mày. Một tay tao dọn phân dọn nước tiểu nuôi mày khôn lớn, mày bú sữa hai năm, nhờ tao mới có mày bây giờ. Tất cả mọi thứ của mày đều là tao cho cả, cả đời mày đều thiếu nợ tao. Giờ tao chỉ muốn mày bán một đứa con thôi, mày còn bốn đứa kia mà, chỉ thế thôi mày cũng không đồng ý. Uổng công tao nuôi mày.”
“Số bà già khổ quá mà. Ông trời ơi mở mắt mà xem. Đánh chết cái đồ vô lương tâm này đi.”
Mọi người nghe xong chỉ muốn quỳ lạy bà ta. Ai ai cũng đen mặt. Gì mà cấu kết với người ngoài bắt nạt bà? Rõ ràng ý nói bọn họ lo việc không đâu đây mà.
Người vừa tới can ngăn và đi báo thôn trưởng đều đen mặt.
Thôn trưởng càng thấy tức giận hơn.