Tử La nghe Giang lão bà nói xong cũng bó tay toàn tập. Nàng không khỏi cảm thán: Logic của người này đúng là kinh dị.
Trong mắt Giang lão bà, bởi vì bà sinh Giang Tam thúc ra, cho nên tất cả những gì của Giang tam thúc, bao gồm vợ và con gái, cũng đều là của bà. Bởi vì không có bà thì sẽ không có Giang Tam thúc.
Bà có quyền hưởng lợi và quyền khống chế tuyệt đối với nhà bọn họ. Nếu họ không đồng ý yêu cầu của bà2thì đều là nghịch tử bất hiếu. Cho dù bà có muốn bán cả nhà bọn họ, họ cũng không thể phản đối, cũng không có quyền phản đối. Vì thế, bà cảm thấy, chỉ yêu cầu bán một đứa cháu gái thôi mà, yêu cầu nhỏ xíu như vậy mà nhà Giang Tam thúc cũng không chịu đồng ý thì đúng là không có lương tâm!
“Mẹ, không phải thế…” Giang Tam thúc nghe mẹ mình nói xong cũng cảm thấy không có đất dung thân. Chuyện sinh ra hắn cũng đâu thể quyết8định được. Cho tới lúc này đây, hắn còn mong mình không nên sinh ra, khỏi phải liên lụy cho vợ con.
“Cái đồ xấu xa kia, mày không chịu đồng ý có phải không? Trời ơi, nửa đời khổ cực của bà già không bằng một con nhóc. Bà đây sống không nổi nữa. Tao chết cho rồi.”
Giang lão bà hô trời oán đất, chỉ vào nhà Giang Tam thúc mà chửi đến nước bọt tung tóe, ra vẻ như đau lòng muốn chết, nhưng mà cũng chỉ như sét đánh không mưa, một6giọt nước mắt cũng không có. Mọi người vừa nhìn cũng biết là giả.
“Đúng đó, lão Tam à, nếu ông không chấp nhận, mẹ giận quá mà có nguy hiểm gì, ông đúng là đồ bất hiếu. Ông không bán đại nha đầu cho đứa cháu lớn đi thi tú tài, Giang gia cũng không có tú tài, cũng không có người làm quan, ông chính là tội nhân của Giang gia. Ông có lỗi với liệt tổ liệt tông Giang gia.” Giang đại thẩm chỉ trích Giang Tam thúc đường đường chính chính,3còn ra chiều đau đớn lắm.
Tử La nghe Giang đại thẩm gượng ép, nói trắng thay đen như thế thì thực sự cạn lời rồi. Xem ra công lực mắng người, gây rối, điên đảo thị phi của con dâu Giang gia không phải tầm thường đâu. Gia học uyên thâm quá.
Theo lời Giang đại thẩm, Giang Tam thúc không chịu bán con gái cho con trai bà đi thi tú tài là việc làm bất hiếu với mẹ mình, có lỗi với tổ tông Giang gia.
Như thể con trai bà ta còn quý5giá hơn cả Giang lão bà, hơn cả liệt tổ liệt tông Giang gia. Không cho nó tiền đi thi tú tài là bất hiếu với mẹ cha, bất hiếu với tổ tông.
Nhưng mà Tử La cũng biết, ở đây không có chỗ cho nàng nói chuyện, biết làm sao được, nàng vẫn còn nhỏ quá, ngay cả huynh đệ Tử Thụ cũng không có quyền được lên tiếng ở đây.
Hơn nữa, ở đây cũng không phải chỉ có mình nàng thấy Giang lão bà không phân rõ phải trái.
Nàng có thể cảm nhận được Tử Thụ nắm tay mình càng lúc càng chặt hơn, chứng tỏ trong lòng huynh ấy cũng không bình tĩnh.
Tử Hiên và Thiết Trụ thể hiện sự bực bội cũng hết sức rõ ràng. Nếu không phải Tử Thụ và Thiết Đản giữ họ lại, có khi họ đã bước lên bất bình giúp người ta rồi. Bao nhiêu người xung quanh cũng cùng vẻ nhẫn nại như thế.
Nàng phải tùy cơ ứng biến thôi. Đến lúc trưởng thôn cũng không ngăn cản được thì nàng phải nghĩ cách.
“Ồn ào gì hả? Chi phí đi thi của Xuân Sinh phải do cha mẹ nó lo chứ sao nữa? Sao lại đến phiên nhà Tam thúc?” Thôn trưởng cùng thế hệ với Giang lão bà, nhưng tuổi của Giang lão bà lớn hơn ông, ông không tiện quát mắng bà ta nhưng có thể quát được người này.
“Đúng đó, Xuân Sinh có phải con nhà Giang Tam ca đâu, tại sao người ta phải bán con gái cho con bà đi thi chứ.” Cha Xuyên Tử, Cao Ngũ thúc cũng lên tiếng.
Một người da mặt dày như tường đồng vách sắt là Giang đại thẩm nghe mọi người nói vậy cũng không thể nào phản bác.
Nhưng mọi người đã đánh giá thấp trình độ không biết xấu hổ của người này rồi.
Giang đại thẩm chỉ bí một lúc rồi lại lý sự tiếp: “Không phải vì Tam thúc không có con trai à? Giờ hắn bỏ tiền cho Đại Lang đi thi tú tài, sau này Đại Lang có tiền đồ, không phải hắn cũng được thơm lấy sao? Phu tử nói rồi, Đại Lang thông minh như vậy, nhất định có thể thi đậu đến… giờ chỉ thiếu có năm lượng bạc, có năm lượng bạc này Đại Lang có thể thi đỗ tú tài rồi, được làm quan rồi. Sau đó không còn lo ăn uống nữa, cả nhà chúng ta cũng được hưởng phúc cùng đó thôi. Mấy người nói xem, không phải Tam thúc cũng nên giúp một tay sao?”
Giang Đại thẩm càng nói càng đắc ý.
“Dù có giúp cũng không cần Tam thúc phải bán con gái ruột của mình đi chứ.” Lúc này, Trần thẩm đứng bên cũng lên tiếng cười nói.
Tử La nhìn lại, không chỉ Trần thẩm mà Tử Vi, Tử Đào cũng vừa mới tới.
Hóa ra hai tỷ muội Tử Vi thấy Tử La, Tử Thụ mãi chưa về nên định đi tìm xem thử mấy huynh muội đã đi tới đâu rồi, ai ngờ ngang qua nhà Trần thẩm mới nghe Thiết Đản cũng chưa về. Thế là mọi người cùng nhau đi xem đã xảy ra chuyện gì, cho nên cũng biết chuyện ồn ào này đây.
Mặc dù Trần thẩm không đứng xem từ đầu như huynh muội Tử La, nhưng cũng dễ dàng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Thế là Trần thẩm không nhịn được nói đạo lý với mấy người kia.
“Mẹ Thiết Đản nói đúng đó. Hơn nữa đi thi thôi mà, đâu cần đến năm lượng bạc, nhiều vậy chứ. Thanh Ca nhà ta đi thi chỉ xin một lượng bạc, ta sợ nó không đủ dùng nên mới đưa hai. Làm gì cần đến năm lượng. Thanh Ca, con nói xem đi thi phải cần bao nhiêu tiền.”
Mọi người nghe vậy cũng muốn biết Thanh Ca đã dùng
bao nhiêu tiền, đặc biệt là những nhà có con đang đi học ở trường tư thục.
“Lần này tổ chức thi trên thị trấn, phu tử nói mấy đồng học cùng đi chung với nhau, chi phí đi lại khoảng tầm một trăm văn. Đây là chi phí nếu hai người ở chung một gian phòng bình thường khi nghỉ chân. Bọn con đi sớm trước một ngày để thích ứng với hoàn cảnh thi, tiền thuê mỗi người ở trọ lại một đêm cũng khoảng một trăm văn, thêm tiền hai ngày cơm nước không quá hai trăm văn. Tổng cộng lại cũng khoảng nửa lượng bạc, thêm tiền giấy bút thì một lượng đã thừa rồi. Phu tử nói năm ngoái có sư huynh đi thi, huynh ấy tự mang theo giấy bút nên nửa lượng vẫn còn dư.”
Mọi người nghe xong thì càng bàn bạc ầm ĩ hơn.
“Giang gia nghe đi, chả lẽ nhà bà không kiếm nổi hai lượng bạc à? Ta thấy cây trâm trên đầu bà và Giang lão bà chắc còn hơn hai lượng nữa đấy, chẳng lẽ nó còn đáng giá hơn mạng cháu gái bà à.” Có người châm chọc nói.
Những người khác cũng vội vàng phụ họa.
“Mấy người thì biết gì, ta và mẹ giữ cây trâm này lại để Đại Lang đi thi ở phủ thành còn dùng tới. Hơn nữa Đại Lang nhà ta từ nhỏ đã yếu ớt, giờ nó nên được ăn uống đầy đủ, đi thi cũng cần mang thêm đồ lót dạ, nếu không sao có tinh thần mà thi, nhỡ rớt chẳng phải là đáng tiếc lắm sao. Không có năm lượng bạc thì sao đủ.” Giang đại thẩm tiếp tục cãi chày cãi cối.
“Năm lượng, Xuân Sinh muốn ăn nhân sâm à, hay ăn linh chi? Nhiều người đi thi như thế, chỉ có con bà là quý giá thôi sao? Nhà chúng ta là hộ nông dân, đừng có nghĩ tới những chuyện xa xỉ như thế. Hơn nữa, ta thấy sức khỏe của Xuân Sinh rất tốt, lần trước ta còn thấy nó uống rượu ở tửu lâu trên trấn nữa kìa.”
Thôn trưởng thấy Giang gia vẫn mặt dày, không phân rõ phải trái như vậy thì bực bội vô cùng, lúc nói chuyện cũng không khách sáo như trước nữa.
Mấy người đó nói gì ông cũng không tin nổi. Họ tưởng ông không biết chắc. Xuân Sinh không phải là học sinh xuất sắc có tiếng ở trường, đã hai mấy tuổi đầu, đến vợ cũng có rồi mà suốt ngày chỉ đi học chứ chẳng làm gì cả, ngay cả học cũng không gắng giỏi giang, chỉ hay chơi bời uống rượu với Đổng nhị lang Đổng Vũ ở trấn trên. Nhưng dù sao Đổng Vũ người ta cũng đậu Huyền Thí. Mà Xuân Sinh thi nhiều năm thế rồi cũng có được gì đâu, bà ta còn có mặt mũi mà nói khoác không biết ngượng!
Mọi người nghe thôn trưởng nói vậy thì đều cười ồ. Rõ ràng chẳng ai tin chuyện Xuân Sinh yếu ớt.
“Mấy người ồn ảo cả buổi, thế rốt cuộc có bán người không đây? Lão nương không có thời gian nghe mấy người lý sự.” Phụ nhân mặc đồ đỏ thắt lưng xanh đứng bên hồi lâu rốt cuộc cũng không nhịn được.
“Bán, bán chứ, bà chờ một lát.” Giang đại thẩm vô sỉ cười đáp.
“Mẹ à, mẹ nói một câu đi, lão Tam mà còn dám phản đối nữa là hỗn láo với mẹ! Đợi Đại Lang thi đậu công danh ra làm quan rồi, mẹ chính là tổ mẫu của quan gia, là quan gia lão thái thái đó. Khi ấy Đại Lang mua một căn nhà lớn trên trấn cho mẹ ở, mua thêm mấy tiểu nha đầu hầu hạ mẹ, chẳng bao lâu nữa mẹ có thể được hưởng phúc rồi.”
Giang đại thẩm vừa nịnh nọt vừa vẽ ra cho bà một tương lai hào nhoáng.
Giang lão bà thấy mấy người thôn trưởng phê phán chuyện bán cháu gái, ai ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ mình làm bà mất hết mặt mũi già nua. Trước kia bà bắt bí con trai con dâu cũng vì bà có lý, dù sao trong ba điều bất hiếu, không có hậu là điều lớn nhất, bà nói điểm này ai dám nói gì đây.
Nhưng giờ tất cả mọi người đều lên tiếng phê phán bà, thôn trưởng cũng cật lực phản đối, bà lại hơi thấy sợ. Nhưng mà sau khi nghe con dâu cả nói vậy, nhắc tới chức vị lão thái thái tương lai lại càng thấy ngóng trông.
Hơn nữa bà không cam lòng chuyện không ép được đứa thứ ba bình thường nghe lời nhất. Chưa bao giờ nó dám cãi lời bà, lần này bà không ép nó được thì sau này muốn kiếm lợi từ nó cũng không dễ dàng như thế nữa. Thế là bà quyết định không thèm đếm xỉa đến.
“Đồ xấu xa kia. Tất cả mọi người bắt nạt bà già ta, ta không sống nổi nữa. Để ta chết cho rồi.” Giang lão bà rũ tóc của mình ra, đâm đầu vào tường chẳng khác nào bà điên, miệng không ngừng la mắng: “Lão Tam, mày vô tương tâm lắm. Sớm biết mày bất hiếu như vậy, vừa sinh mày ra tao đã bóp chết cho rồi. Tao nuôi mày bao năm cho khôn lớn, để mày cưới vợ, sao mày có thể ngỗ nghịch bất hiếu như thế. Mày nên bị thiên lôi đánh. Tao chết cho rồi.”
Mọi người thấy Giang lão bà làm vậy cũng biết bà giả bộ, nếu bà ta muốn chết thật cũng không cần nói nhiều như vậy mà cũng chẳng đập vào tường, hơn nữa, nghe thì có vẻ đau lòng gần chết, nhưng có rơi được giọt nước mắt nào đâu.
Nhưng mà quan tâm quá ắt loạn, người trong cuộc mơ hồ, Giang Tam thúc thấy mẹ mình khóc lóc thê thảm còn đòi chết như vậy, sao có thể không lung lay. Hắn vội đi tới kéo Giang lão bà ra.
“Lão Tam, ông muốn giết mẹ thật sao? Nếu mẹ chết ở nhà ông thật, ông cứ chờ bị người đời phỉ nhổ đi! Mấy đứa con gái nhà ông cũng đừng mong tìm được nhà chồng tốt.”
Giang đại thẩm hung hổ nói với Giang Tam thúc.