Điền Viên Cẩm Tú

Giang tam thẩm gặp nguy


trước sau

“Nhị ca, huynh nhanh đi mời đại phu!”

“Các thím giúp cháu đỡ Giang Tam thẩm vào nhà với ạ.” Tử La nhanh chóng phản ứng, sắp xếp mọi người.

Tử Hiên nghe Tử La nói vậy cũng phản xạ lại ngay, chạy ra ngoài tìm đại phu.2Phòng ở của Giang Tam thẩm và Giang Tam thúc là gian phòng phía sau, mấy đại thẩm đứng nhìn cũng nhanh tay nhanh chân đỡ Giang Tam thẩm nằm lên giường.

Mọi người phát hiện phòng ở của bọn họ bị lục tung lên, ngay cả8chiếc chăn bông cũ nát trên giường cũng bị xé rách, chẳng khác nào bị cướp.

Tử La đoán, đây nhất định do Giang lão bà gây ra.

“Tam Nha tỷ, cha và Đại tỷ của tỷ đâu rồi?” Tử La hỏi.

“Cha xây chuồng heo giúp nhà Đại6Ngưu thúc thúc, Đại tỷ ở ngoài ruộng.” Giang Tam Nha nói.

“Các thím có thể giúp cháu đi báo tin cho Giang Tam thúc không ạ?” Tử La nói.

“Ta biết ruộng nhà họ ở đâu, ban nãy đi về mới gặp xong, để ta đi gọi.”3Mã đại nương nhà hàng xóm nói.

“Vậy ta đi nhà Đại Ngưu báo tin cho Giang lão Tam!” Một thím khác cũng nói.

Một lát sau, Giang Đại Nha và Giang Nhị Nha chạy về.

“Mẹ sao rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giang Nhị chạy5vào, hỏi.

“Đại tỷ, Nhị tỷ, mẹ ngất xỉu lâu lắm rồi, bà nội đẩy mẹ, mẹ bị vỡ đầu rồi, chảy nhiều máu lắm.” Giang Tam Nha vừa khóc vừa nói.

Giang Đại Nha và Giang Nhị Nha nhìn thấy Giang Tam thẩm đầu chảy máu nằm im trên giường, cũng đỏ cả mắt.

“Bà nội và Đại bá nương muốn cướp bạc của nhà mình, mẹ không chịu, không cho bà nội cướp, thế nên bà đẩy mẹ, chửi mẹ nữa.” Giang Ngũ Nha nức nở nói, mọi người nghe cũng hiểu được sự tình.

“Bà già khốn kiếp, tỷ đi liều mạng với bà ta!” Giang Nhị Nha nghe xong thì vô cùng giận dữ, muốn đi tìm Giang lão bà tính sổ.

“Nhị tỷ, tỷ chờ đại phu đến xem bệnh cho Giang Tam thẩm đã rồi nói!” Tử La sợ Giang Nhị Nha kích động xảy ra chuyện nên vội vàng khuyên nhủ.

“Đúng rồi, đi mời đại phu chưa?”

“Nhị ca đi mời rồi.” Tử La mới nói xong thì Tử Hiên đi mời Mã đại phu về rồi.

“Mã đại phu mau khám cho mẹ cháu với!” Giang Nhị Nha kéo tay Mã đại phu, vội vàng nói.

“Khoan đã, khoan đã, để ta thở lấy hơi!” Mặc dù Mã đại phu oán hận nhưng cũng hiểu tâm trạng của tỷ muội Giang Nhị Nha. Ông không trì hoãn nữa mà lập tức xem xét vết thương cho Giang Tam thẩm.

Khám một lát, ông lắc đầu nói: “Vết thương quá nặng, lão phu chỉ có thể cầm máu cho bà ấy, chuyện khác đành nghe mệnh trời thôi.” Mọi người nghe xong thì vô cùng kinh hãi.

“Mã đại phu, xin cứu mẹ cháu với!” Giang Đại Nha khẩn cầu nói.

“Đúng vậy, Mã đại phu, xin người cứu mẹ cháu, cháu dập đầu xin người.” Giang Nhị Nha nói xong liền quỳ xuống, tỷ muội Giang Đại Nha cũng quỳ xuống van xin.

“Trời, các cháu làm gì vậy? Mau dậy đi! Ta cũng không có cách nào khác, nếu nhà các cháu có tiền thì may ra còn một tia hy vọng.” Mã đại phu nhìn căn nhà đơn sơ chỉ có bốn bức tường, thở dài nói.

Mã đại phu vẫn chưa nói hết, Giang Nhị Nha vội vàng đáp: “Chỉ cần có một tia hy vọng, dù cho là đập nồi bán sắt chúng cháu cũng làm.”

“Đúng vậy, có biện pháp gì xin Mã đại phu cứ nói, chúng cháu sẽ nghĩ cách.” Tử Hiên thấy tỷ muội Giang Đại Nha khóc lóc đáng thương như vậy, trong lòng cũng buồn thương. Cậu bất giác nhớ lại năm xưa cha mẹ mình tạ thế, họ cũng đau đớn đến nhường nào.

“Chỗ lão phu có một phương thuốc năm đó sư phụ lão để lại, vừa may đúng bệnh, nhưng trong đó có một vị thuốc quý, gần hai lượng bạc một thang, tình hình đại nương như vậy, ít nhất cũng phải uống bốn, năm thang thuốc mới có tác dụng. Hơn nữa có thể chữa được hay không lão phu cũng không thể nói trước, có muốn thử hay không tùy mọi người.”

“Nếu các cháu muốn trị, lão sẽ viết phương thuốc ra, các cháu lên tiệm thuốc trên trấn bốc thuốc, nếu để quá lâu thì thần tiên cũng không thể cứu được.”

“Mã đại phu, người cứ viết phương thuốc ra đã, ta sẽ đi mượn bạc.”

Trên đường trở về Giang Tam thúc đã nghe hết chuyện, giờ thấy đại phu nói vậy, hắn cũng biết trong nhà không thể lấy đâu ra nhiều bạc đến thế, nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn thê tử chết được.

“Đại nha đầu, đi lấy tiền.” Giang Tam thúc nói.

“Tiền trong nhà đều bị bà nội cướp đi rồi, con không cho, bà nội còn đẩy con.” Giang Tứ Nha vừa lau nước mắt vừa nói.

“Vậy làm sao bây giờ?” Giang Tam thúc cũng không biết làm sao.

Thời gian gần đây hắn làm thuê cho nhà huynh muội Tử La, làm thuê cho mọi người trong thôn cũng gom góp được hơn hai lượng bạc, định lấy tiền đó mua một thang thuốc cho Giang Tam thẩm trước, vậy mà bây giờ không còn nữa.

“Con đi đòi tiền bà già kia!” Giang Nhị Nha nói.

“Bà nội có thể trả tiền lại cho con sao?” Giang Tam thúc nói. Hắn biết rõ tính tình của mẹ hắn, bạc đã vào túi bà ta rồi sao có
thể lấy ra được.

“Vậy làm sao bây giờ? Mẹ sắp chết rồi.” Giang Nhị tuyệt vọng nói.

“Nhị Nha tỷ, này!” Tử La nhớ trên người có mang theo tiền mừng tuổi Lưu chưởng quỹ cho nàng, cộng thêm tiền tiêu vặt mấy người Tử Thụ cho nàng, tổng cộng chừng ba lạng bạc, đưa cho Giang Nhị.

“A La đây là...”

“Nhị Nha tỷ, tỷ quên rồi, lần trước nhà tỷ đến giúp nhà muội làm cỏ bón phân, bọn muội vẫn chưa trả tiền cho tỷ nữa. Hôm nay Đại tỷ, Đại ca muội bảo muội cùng Nhị ca đến trả tiền cho tỷ, tỷ xem muội trả đúng chưa.”

Tử La sợ Giang Nhị Nha nói ra thì lộ hết, nàng không tiện giải thích tại sao một đứa trẻ lại mang theo nhiều tiền như vậy, sợ bị phiền phức nên vội vàng cắt lời Giang Nhị Nha, tựa bịa ra lý do.

Tử La vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Giang Nhị Nha, hy vọng Giang Nhị Nha có thể hiểu ý, đừng để nàng thất vọng.

“À, vậy ta cầm đây, cảm ơn A La muội trả tiền cho tỷ.”

Mặc dù Giang Nhị Nha không hiểu tại sao Tử La lại nói như vậy, rõ ràng tiền công của nàng Tử La đã thanh toán xong xuôi. Có điều, Tử La làm vậy ắt phải có lý do, nàng cũng thuận theo lời của Tử La mà đáp lại, tiện thể nhắc nhở Giang Tam thúc.

Tử La thấy Giang Nhị Nha hiểu ý cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng không bỏ qua ánh mắt soi mói của các vị đại thẩm khi thấy nàng lấy bạc ra. Phải biết là nhà nông bình thường đều dùng tiền đồng, bạc chỉ để dành làm việc lớn như cưới vợ gả con, khi ấy trong nhà mới lấy bạc ra để lo liệu. Bây giờ bọn họ thấy một bé gái như Tử La mang theo trên người mấy lượng bạc, nhất định họ sẽ nghĩ nhiều.

Huynh muội các nàng còn nhỏ, chưa có năng lực tự vệ, Tử La cảm thấy nên thu mình một chút mới tốt.

“Hiên ca nhi, các cháu đây là...”

“Cha, cha mau đi bốc thuốc cho mẹ đi, để muộn sợ không kịp!” Giang Nhị Nha sợ Giang Tam thúc nói lỡ miệng, liền cắt ngang lời hắn.

“Đúng vậy, Nhị tỷ nói đúng. Giang Tam thúc mau đi bốc thuốc đi.” Tử Hiên hiểu rõ ý của Tử La, cậu vội nói qua chuyện khác.

Giang Đại Nha cũng hiểu ra, bèn nói: “Vết thương của mẹ lại chảy máu rồi. Cha nhanh đi đi!”

“Nhị ca, huynh cũng đi cùng Giang Tam thúc đi, tới hiệu thuốc nhà chúng ta hay mua ấy, chỗ đó có đủ các loại thuốc, giá cũng hợp lý. Đúng rồi, đến nhà thôn trưởng mượn xe bò trước.”

Tử La cầm phương thuốc đại phu viết ra đưa cho Tử Hiên, nói.

Tử Hiên cùng Giang Tam thúc đi bốc thuốc rồi, mấy người Tử La cũng chỉ biết chờ bọn họ quay về mà thôi.

Chưa tới một canh giờ, bọn họ đã về, tỷ muội Giang Đại Nha vội đi sắc thuốc cho Giang Tam thẩm.

Tử La nhớ tới linh tuyền trong không gian, giả vờ ngồi canh lửa, đợi Giang Nhị Nha đi lấy bát, nàng mới lén thêm nước linh tuyền vào, hy vọng có ích cho Giang Tam thẩm.

Giang Nhị Nha lấy bát lại rót thuốc, gọi Giang Tam Nha bưng thuốc ra cho Giang Tam thẩm uống.

Chờ Giang Tam Nha bưng thuốc đi rồi, nàng mới cầm một con dao phay đi ra ngoài. Tử La thấy vậy thì vội vàng đuổi theo.

“Nhị Nha tỷ, tỷ làm gì vậy?”

“Ta đi tìm bà già kia tính sổ, làm sao ta nuốt trôi cơn giận này được chứ! Muội đừng nói cho cha ta biết.” Giang Nhị Nha nói xong thì giận dữ đi ra ngoài.

Tử La sợ Giang Nhị Nha kích động gây ra chuyện gì làm hại đến bản thân, bèn vội chạy vào nhà gọi người.

“Giang Tam thúc, Nhị Nha tỷ cầm dao đi tìm Giang lão bà rồi, cháu không ngăn được!” Tử La nói.

“A! Đứa nhỏ này.” Giang Tam thúc nghe thấy cũng hoảng, vội đứng dậy ra ngoài.

Tử Hiên đang thu dọn đồ giúp họ cũng vội đi theo.

“Đại tỷ, muội lo cho Nhị tỷ, để muội đi xem.” Giang Tam Nha nói.

“Muội cũng đi!” Giang Tứ Nha cũng sợ Giang lão bà sẽ đánh Nhị tỷ, có thể nói, Giang lão bà hung hãn đã để lại bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng Giang Tứ Nha.

Tử La đang muốn lần này cho Giang lão bà một trận nhớ đời, để bà ta không dám đến bắt nạt gia đình đáng thương này nữa. Nàng thấy Giang Tam Nha, Giang Tứ Nha cũng muốn đi nên nàng mới nói với Giang Đại Nha: “Đại Nha tỷ, tỷ và Ngũ muội chăm sóc cho Giang Tam thẩm, muội qua đó xem sao.”

“Cẩn thận một chút nha!” Giang Đại Nha nói.

“Muội biết rồi.”

Tử La vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy Giang Tam Nha, Giang Tứ Nha, nàng liền nói: “Các tỷ có muốn cho bà nội tỷ một bài học không?”

“Muốn!” Giang Tam Nha, Giang Tứ Nha đồng thanh nói.

Tử La nghe vậy không khỏi giật giật khóe miệng. Giang lão bà đúng là làm người khác không ưa nổi mà.

“Vậy lát nữa các tỷ đi gọi thôn trưởng gia gia lại, sau đó thế này…” Tử La nhỏ giọng nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện