Điền Viên Cẩm Tú

Đấu trí với giang lão bà (2)


trước sau

Mặc dù có một phần các nàng muốn diễn kịch cho mọi người xem thật, nhưng phần lớn cũng là cảm xúc thật, nhất là khi nghe mọi người bênh vực mình, lại nghĩ tới cuộc sống đáng thương mấy năm qua, các nàng càng thêm đau2xót.

Lúc này đây, dù Giang lão bà là trưởng bối cũng không thể để con cháu mình dập đầu lạy như vậy, huống chi bà ta còn đuối lý nữa.

Không sai, Tử La muốn dùng khổ nhục kế! Tỷ muội Giang Tam Nha đang ở thế yếu,8dễ lấy được lòng thương cảm của mọi người, nếu các nàng không lợi dụng điểm này dạy cho đám người Giang lão bà một bài học để cho bà ta biết thế nào là chèn ép người khác thì đúng là quá có lỗi với chính6mình.

“Bà nội, bọn cháu không thể làm đứa trẻ không có mẹ được, Tứ nhi không muốn vậy!” Giang Tứ Nha cũng cố gắng nói lại lời mà Tử La nói với nàng.

“Bà nội, bà trả lại bạc đã cướp cho chúng cháu đi! Van xin bà,3bà muốn đánh thì cứ đánh chúng cháu, dù bà có đánh chết thì chúng cháu cũng không chống đỡ. Bà nội, xin bà nhất định phải cứu mẹ chúng cháu!” Giang Tam Nha nói tiếp.

“Bọn nhóc con kia, bọn mày nói gì vậy hả, ta đánh5chết bọn mày bây giờ!” Giang lão bà sắp tức chết rồi.

“Ta nói bà già này đúng là ác độc, suýt nữa đánh chết con dâu, không bồi thường tiền thuốc thang thì thôi, lại còn không chịu trả lại bạc đã cướp nữa chứ. Cháu gái bà cầu xin bà ta trả tiền lại, bà không chịu còn đòi đánh chết cháu gái, bà già này còn coi vương pháp ra gì nữa không đây?” Có người không nhịn được nói.

“Đây là tiền hiếu kính con trai ta cho ta, sao ta phải trả lại chứ!” Giang lão bà mạnh miệng nói. Bạc đã tới tay, sao bà ta cam tâm dâng ra được.

“Đây là tiền bà tự ý cướp lấy hay là tiền con trai bà hiếu kính, trong lòng bà rõ ràng hơn ai hết, mọi người cũng đều thấy rõ.” Thôn trưởng xé tan lời ngụy biện của bà ta.

“Bà nội, bà trả lại tiền cho chúng cháu đi! Chúng cháu cần chỗ bạc đó để cứu mạng!” Giang Tam Nha than khóc nói.

“Mẹ, mẹ trả lại bạc cho bọn con đi. Mẹ của đám trẻ còn đang chờ bạc để bốc thuốc.” Giang Tam thúc nhìn thấy hai đứa con gái quỳ trên mặt đất khóc đến đáng thương, lại nghĩ đến thê tử sống chết không rõ, lòng đau như dao cắt, hắn cũng bắt đầu cầu khẩn.

“Ta thèm à! Tiền thì không có, mạng thì có một cái đây, đồ bất hiếu như mày, có bản lĩnh thì lấy mạng lão nương đi!” Giang lão bà tử thấy Giang Tam thúc mở miệng thì gào lên.

“Bà nội, bà đừng mắng cha, muốn mắng chửi thì cứ mắng chửi chúng cháu! Cho dù bà đánh chết chúng cháu, chúng cháu cũng không dám đánh trả!” Giang Tam Nha thấy chiêu này hữu hiệu, cha mình thành thật hiền lành như vậy mà giờ cũng dám phản bác Giang lão bà.

Hiện tại nhiều người bắt đầu tỏ vẻ không đành lòng, thi nhau chỉ trích Giang lão bà làm sai, Giang Tam Nha càng khóc thảm thiết theo, thuận theo động tác Giang lão bà vung tay hất tỷ muội nàng, nàng kéo Giang Tứ Nha cùng ngã sang một bên.

“Tứ muội, Tứ muội không sao chứ? Bà nội, bà đẩy cháu là được rồi, sao còn đẩy Tứ muội, Tứ muội còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện. Nếu Tứ muội làm gì khiến bà nội giận, cháu bảo nó dập đầu nhận sai. Tứ muội, còn không mau dập đầu nhận sai với bà nội!”

Giang Nhị Nha thấy các muội muội đáng thương như vậy, Giang lão bà còn ra tay ác độc với các nàng. Nàng sợ Giang lão bà làm bị thương các muội muội, Giang Nhị Nha định tiến lên lý luận với Giang lão bà, nhưng chợt thấy Giang Tam Nha nháy mắt với mình, lúc này nàng mới nhận ra muội muội bình thường nhát gan yếu ớt lần này cố tình giả bộ đáng thương để chọc giận Giang lão bà.

Nàng nhớ lại ban nãy nàng tức giận mắng chửi Giang lão bà thì thôn dân đều nói nàng làm sai, nhưng giờ thấy Giang Tam Nha, Giang Tứ Nha đáng thương như vậy thì mọi người bắt đầu đồng tình các nàng, bênh vực các nàng.

Nghĩ đến thái độ khác nhau hoàn toàn ấy, Giang Nhị Nha cũng hiểu dự định của các muội muội.

Thế là nàng cũng thả con dao xuống, tránh khỏi Giang Đại thẩm và Giang Nhị thẩm, nói với thôn trưởng: “Thôn trưởng gia gia, lần này nhất định ông phải làm chủ cho chúng cháu. Cháu nghe nói Đại Tề chúng ta có luật là không được tự tiện xông vào nhà dân, mà bà nội ba ngày hai bữa xông vào nhà chúng cháu, còn cướp đồ đạc nhà cháu nữa, đây là cướp bóc chứ còn gì! Lần này bà ta còn đánh người, giờ mẹ cháu còn không rõ sống chết ra sao. Cháu muốn đi báo quan!”

Tỷ muội Giang Nhị Nha ngày trước làm thuê cho nhà Tử La, thời gian nói chuyện với Tử La cũng nhiều hơn, mấy tỷ muội nàng lâu lâu sẽ kể chuyện Giang lão bà ác độc, hỏi có biện pháp gì ngăn cản bà ta không, khi đó mấy huynh muội Tử La cũng cho nàng một số ý kiến.

Có một lần, Tử La cầm cuốn Pháp luật Đại Tề cho các nàng xem, nói cho nàng biết, Giang lão bà không được các nàng cho phép mà dám tự tiện xông vào lấy đồ chính là phạm tội tự ý xông vào nhà dân, liệt vào tội cướp đoạt tài sản, các nàng có thể dùng hai điểm này dọa bà ta.

Bây giờ Giang
Nhị Nha tỉnh táo lại chợt nghĩ đến lời này, nàng phải lợi dụng luật pháp đến xử lý bà ta.

“Đúng là Đại Tề chúng ta có luật này thật, Giang lão bà, ta thấy bà đừng có làm bậy nữa, cẩn thận ăn cơm tù đó.” Thôn trưởng nói.

Đại Tề đúng là có luật này, nhưng bình thường rất ít người đi tố cáo mẹ hoặc bà nội mình, dù sao mọi người đều coi trọng đạo nghĩa, thế nên cho dù có nhiều người làm cha mẹ đến lấy đồ đạc nhà con cái, mặc dù hành vi trái pháp luật, nhưng không ai đi báo quan cả. Đương nhiên thôn trưởng sẽ không nói chuyện này cho Giang lão bà biết.

“Ta đến nhà con trai lấy đồ nó hiếu kính cho ta, liên quan gì tới luật pháp!”

“Nếu ta nhớ không lầm, bà với con trai bà ở riêng từ lâu rồi đúng không? Nếu đã ở riêng thì coi như là hai nhà riêng biệt, bọn họ chưa đồng ý bà đã tự tiện xông vào nhà, còn cướp đồ, đương nhiên là phạm tội tự ý xông vào nhà dân, phạm tội cướp đoạt tài sản!”

“Còn nữa, năm đó bà cho cả nhà Giang lão Tam ra ở riêng, chỉ chia cho bọn họ hai mẫu ruộng cạn. Lúc đó có người nói bà chia tài sản bất công, cho Giang lão Tam quá ít, bảo bà chia cho bọn họ thêm một ít, bà còn không chịu, nói sau này bà sống cùng Giang lão Đại, Giang lão Nhị, không cần Giang lão Tam chăm lo cho bà nên không chia cho bọn họ thêm một phần ruộng nào nữa. Bà còn nhớ không?”

“Nếu bà nói không cần Giang lão Tam chăm sóc, vậy còn đến nhà họ đòi tiền dưỡng lão gì chứ? Nếu muốn thì bây giờ bà chia đều lại đất ruộng đi.”

Thôn trưởng ban đầu muốn cho Giang lão bà thể diện, nhưng ông biết Giang lão bà là người thô bạo, không dọa cho bà ta sợ thì bà ta sẽ không chịu ngồi yên đâu.

“Giang lão Tam, mày là thằng vô lương tâm! Nếu mày đi tố cáo mẹ thật, thì mày chính là đồ bất hiếu, mỗi người trong thôn cho mày một ngụm nước bọt cũng đủ dìm mày chết đuối rồi!”

Giang lão bà nghe thôn trưởng nói vậy thì trong lòng cũng thấy bồn chồn. Bà ta không hiểu pháp luật lắm, nhưng cũng biết bà ta làm vậy là không đúng, bà ta cũng sợ Giang Tam thúc thật sự đi tố cáo mình, nên chỉ biết uy hiếp Giang Tam thúc mà thôi.

“Cả nhà chúng ta sắp bị bà chèn ép tới mức không còn đường sống, nếu đã không còn đường sống, chúng ta còn sợ gì thanh danh chứ! Cho dù mất hết thanh danh đi chăng nữa, ta cũng muốn để cho bà ngồi tù! Cha ta không đi thì các tỷ muội ta đi, các bà đánh mẹ ta thành như vậy, ta cũng không tin trên đời này không có nơi nào lấy lại công bằng cho chúng ta!” Giang Nhị Nha cướp lời Giang Tam thúc nói.

“Mày, mày... mày là đồ bất hiếu! Mày dám…” Giang lão bà run rẩy chỉ vào Giang Nhị Nha, hét lên. Bà ta tin Giang Nhị Nha thật sự sẽ đi tố cáo mình. Giang Nhị Nha không phải là Giang lão Tam, kiêng dè bà ta là mẹ, nó sẽ không bị bà ta uy hiếp.

“Được rồi, Giang lão bà, bà đừng ở đây hò hét nữa, chuyện này không phải bà lớn tiếng là có thể che giấu đi được. Bà phải biết, nếu con dâu thứ ba nhà bà thật sự không sống nổi, thì bà sẽ phạm tội mưu sát, tội này cũng đủ để bà mất đầu!” Trưởng thôn lại cho thêm bà ta một tội danh nữa.

Lời của thôn trưởng giống như cọng cỏ cuối cùng đè chết con lạc đà, Giang lão bà lúc này cũng hoảng loạn không thôi

Dù sao Giang lão bà cũng chỉ là nông phụ, nơi xa nhất bà ta đi đến chỉ là trấn trên mà thôi, nhân vật lớn nhất cả đời này bà ta gặp chỉ là thôn trưởng, vừa nghe phải gặp quan, còn bị buộc tội, sao bà ta không hoảng được đây! Chém đầu hay bị phạt tù thực sự rất đáng sợ.

“Xem ra đúng là có chết cũng chịu không hối cải, nếu vậy, thôi, cháu ngồi xe bò của gia gia lên trấn, ông dẫn cháu đi nha môn báo án!” Thôn trưởng thấy Giang lão bà còn không chịu nhận sai nên nói vậy.

Đương nhiên không phải ông ta thật sự muốn đi báo án, dù sao đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, nói ra danh tiếng của cả thôn cũng bị ảnh hưởng. Hơn nữa, cho dù ông không lo cho danh tiếng cả thôn, thì cũng không thể để thanh danh cả nhà Giang Nhị Nha bị phá hủy. Nếu báo quan phủ, dù các nàng thật sự đúng lý đi chăng nữa, nếu xử tội được Giang lão bà thì tỷ muội Giang Nhị Nha cũng khó thoát khỏi cái danh bạc tình bạc nghĩa.

Lại nói, quan phủ cũng không phải là nơi dễ dàng có thể báo án được. Lỡ gặp quan xấu, bọn họ sẽ càng thêm phiền phức. Thế nên thôn trưởng sẽ không báo quan thật, ông chỉ muốn dọa Giang lão bà một chút thôi.

Nhưng Giang lão bà không biết những chuyện này, bây giờ bà ta chỉ biết sợ. Thấy thôn trưởng và Giang Nhị Nha chuẩn bị về lấy xe bò đi báo quan, rốt cuộc bà ta không đứng nổi nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện