Kiều Lượng Nguyên hoàn toàn tuyệt vọng, mọi thứ của ông sụp đổ hoàn toàn, nhớ lại lúc nãy khi ông một mực muốn về Kiều gia, thái độ Diệp Đông như thế nào.
Chẳng lẽ, cậu ta cũng biết?
Nghĩ vậy, Kiều Lượng Nguyện lại muốn chết đi cho xong, bản thân bất tài vô dụng.
Ngay cả đứa con gái duy nhất cũng không bảo vệ được, ông còn mặt mũi nào mà gặp lại người vợ quá cố của mình nữa chứ.
“Tôi bỏ, tôi chỉ cần con gái, các người buông tha cho cha con tôi là đủ rồi.
Từ nay về sau tôi cùng Kiều gia…không có chút quan hệ gì nữa.”
“Được.
Tôi sẽ công bố rộng rãi thông tin này, mong là anh không hối hận.”
Kiều Phong cười lớn đáp.
Lúc này, Kiều Lượng Nguyên dùng hết sức của mình muốn đi ra ngoài, nhưng bất ngờ hơn là Kiều Phong lại đạp cho ông một cái.
Kiều Lượng Nguyên lại lần nữa ngã sấp lên nền đất, ôm bụng quằn quại đau đớn.
“Chú…tôi…không phải…đã nói…”
Ông đau đớn nói không thành câu.
“À, chuyện tốt của tôi đừng mong ai ngăn cản.
Yên tâm, xong việc tôi tự khắc vứt anh ra ngoài.”
Kiều Phong âm hiểm cười nói, dứt lời hai gã bảo vệ lực lưỡng đi vào muốn kéo Kiều Lượng Nguyên đi.
Những còn chưa động vào người ông thì một giọng nói đầy sát khí vang lên.
“Thả người.”
“Mày là ai?”
Sau câu hỏi của Kiều Phong, Thường Thuận ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh lùng, quanh thân là sát khí.
“Mày…”
Nhìn thấy mặt Thường Thuận, Kiều Phong lắp bắp, đây chính là người mấy hôm trước đưa cả nhà Kiều Lượng Nguyên đi.
Dù ngốc cũng nhìn ra trên người ông ta toàn sát khí, không phải nhân vật dễ chọc.
Nhưng Kiều Phong chợt nghĩ lại, lúc đó là ông ta không chuẩn bị, giờ đây vệ sĩ đầy đủ ông sợ gì?
“Hừ, cũng chỉ có mình mày, chúng mày lên đi.
Đánh cho hắn một trận, kéo Kiều Lượng Nguyệt nhốt vào nhà kho đi.”
Hai tên vệ sĩ vừa nghe Kiều Phong ra lệnh thì hùng hổ đi tới chỗ Thường Thuận, tên nào cũng cao to vạm vỡ, không nghĩ cũng biết chỉ cần một nắm đấm kia đủ cho người bình thường nằm một chỗ.
Nhưng đáng tiếc cho họ, Thường Thuận là ai chứ, chính là cánh tay phải của Điện Vương, đừng nói là chỉ hai tên bảo vệ kia, dù là một đội mười tên như thế cũng chỉ là chuyện nhỏ.
“Bụp.”
Thao tác nhanh gọn, một cước vào bụng, một cước vào hạ bộ.
Hai tên vệ sĩ lần lượt ôm người gục xuống đất, ánh mắt mở to như không tin được.
Kiều Phong chột dạ lùi về sau một chút, ông ta không ngờ cả hai tên vệ sĩ to cao thế kia vậy mà bị đánh gục nhanh chóng như vậy.
“Thả người.”
Vẫn giọng nói kiên định, không thêm từ dư thừa nào cả.
Kiều Lượng Nguyên thì quá quen thuộc với Thường Thuận, nhưng hiện tại ông đau tới mức không nói gì được, cảm giác Thường Thuận xuất hiện như một vị cứu tinh của ông.
“Người kia…anh cứ…mang đi đi.”
Kiều Phong lo sợ Thường Thuận làm gì mình, vô cùng sợ hãi.
Thường Thuận tiến tới đỡ Kiều Lượng Nguyên đứng lên, cũng không mấy hảo cảm với Kiều Lượng Nguyên.
Nhưng dù sao đây cũng là nhiệm vụ bảo vệ ông, Thường Thuận cũng không còn cách nào khác.
Vừa đỡ Kiều Lượng Nguyên đứng lên, Thường Thuận không nhịn được mà nói nhiều thêm một câu.
“Ông nên