Diệp Đông lúc này ngước mắt nhìn Kiều Lượng Nguyên, tuy còn trách ông quá mức yếu mềm mà Kiều Lệ My xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng lại nghĩ đến bao năm ông luôn lương thiện như vậy Diệp Đông cũng nhẫn nhịn trả lời.
“Cô ấy đang nghỉ ngơi trên phòng.”
Nghe vậy, Kiều Lượng Nguyên vội vàng chạy lên phòng, xác nhận rõ ràng Kiều Lệ My thật sự ở trên phòng thì ông mới yên tâm phần nào.
Sau khi đi xuống phòng khách, Kiều Lượng Nguyên hơi bối rối, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Ta…xin lỗi con.”
Kiều Lượng Nguyên thật sự vô cùng khó chịu, ban đầu là ông sai khi tin vào những người Kiều gia kia.
Nhưng tại sao Diệp Đông lại không nói cho ông mọi chuyện chứ, báo hại ông bị Kiều Phong lăng nhục, lại được một phen hú hồn.
“Tại sao cậu không nói rõ chứ? Con bé…”
“Nói rõ? Tôi đã ngăn cha đi, nhưng cha thì sao? Tin vào đám người đó, đưa Kiều Lệ My vào hang hổ.
Nếu tôi không đến kịp, thì…người đang bị hành hạ có lẽ là cô ấy rồi.”
Liếc mắt thấy Kiều Lượng Nguyên vẫn chưa hoàn toàn biết sai, Diệp Đông tức giận.
Dù sao thì đây cũng là cha vợ anh, nói anh làm gì quá đáng anh không làm được.
Nhưng lời khó nghe cũng cần nói ra.
Anh muốn Kiều Lượng Nguyên thấy rõ tâm địa đám người Kiều gia chia.
Một bọn đặt lợi ích làm đâu, ai quan tâm đến cái gọi là tình thân chó má đó chứ.
“Nhưng…khoan đã.
Hiện tại? Là thế nào? Lúc nãy Kiều Phong nói Vinh Vỹ còn ở nhà hàng Vĩnh Thụy, vậy giờ người ở đó là ai?”
Kiều Lượng Nguyên chợt suy nghĩ, rõ ràng lúc nãy Kiều Phong vô cùng chắc chắn người ở kia là Kiều Lệ My, nếu không phải con bé thì ai đang ở đó.
“Miễn không phải là vợ của con, còn những việc khác, con không quan tâm.”
Thật sự Diệp Đông nhiều năm ở rể đã thấu hiểu phần nào tính cách kia của cha vợ mình, anh không nói dối cũng không nói rõ.
Vì nếu Kiều Lượng Nguyên biết trong phòng bao kia là ai thì có khi ông ấy vẫn sẽ xông tới mà cứu người kia.
Tuy lòng Diệp Đông có chút trách cứ Kiều Lượng Nguyên, anh cũng biết trách cũng không làm được gì, khao khát tình thân của cha vợ qua mức lớn.
Mà người như Diệp Đông cũng chỉ có mẹ bên cạnh nên điều đó anh có thể thông cảm được, chỉ là cần để Kiều Lượng Nguyên không rơi vào bẫy của bọn người Kiều gia, làm liên lụy Kiều Lệ My thì anh cần nghĩ cách thấu đáo hơn.
“Cha, người cũng thấy rồi.
Kiều Phong kia tuyệt tình, lợi dụng tình thân…cha nên…”
Diệp Đông mở lời là muốn thăm dò Kiều Lượng Nguyên.
“Ta biết.
Trách là trách ta ngu dốt.
Từ nay ta cùng Kiều gia ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Thật lòng ông rất đau đớn, ông chưa từng nghĩ đến mức mà người thân phải lợi dụng nhau để đi lên như thế.
Ông chợt nghĩ.
nếu còn ông cụ Kiều…có lẽ…
Quả thật Diệp Đông cũng đoán ra tâm tư của ông, nhìn một màn kia của Kiều Phong, Diệp Đông biết dù có ông cụ Kiều hay không, thì