Bên trong nhà kho hoàn toàn vắng lặng.
Cả đám sát thủ chỉ còn mỗi mình Trúc Diệp Thanh.
Lý Mỹ Na và hai người còn lại đã chìm sâu vào hôn mê.
Trúc Diệp Thanh nói tiếp.
“Ngoài ra, có lẽ vì công pháp của cậu quá mạnh nên mới không cảm nhận được chất độc ảnh hưởng đến mình thế nào.
”
“Thế nhưng họ thì sao, cậu có thể trừ khử chất độc trong người họ được không?”
“Tất nhiên là không! Nhuyễn Cốt Tán của tôi rất đặc biệt, nó là sự kết hợp của mười tám loại nguyên liệu đặc biệt!”
“Nếu cậu không thể xác định chính xác mười tám nguyên liệu đặc biệt đó là gì thì không thể giải độc! Một khi uống thuốc lung tung sẽ khiến bọ họ trở thành người thực vật suốt đời!”
“Chỉ cần cậu tha cho tôi và sau khi tôi chắc chắn mình đã an toàn, tôi sẽ đưa thuốc giải cho cậu!”
Trúc Diệp Thanh lại tiếp tục tăng thêm tiền cược cho mình.
Diệp Đông gật đầu trả lời: “Anh nói không sai, quả thật tôi không cho phép họ có bất kỳ tổn thương nào.
”
“Vì lẽ đó, tổ chức sát thủ sau lưng anh thật sự là mối đe dọa…”
“Nếu đã là mối đe dọa thì cần phải tiêu diệt!”
Diệp Đông móc điện thoại ra.
Sau đó gọi ngay một cú điện thoại ra ngoài.
Giọng nói nhanh chóng vang lên trong điện thoại.
“Vương chủ Thiên Cơ!”
Một giọng nói vô cùng cung kính vang lên.
Trúc Diệp Thanh hoàn toàn sững sờ sau khi nghe cách xưng hô này, anh ta trợn tròn mắt, suy nghĩ bị đông cứng.
Dường như anh ta đã nghe thấy tên của sát thần.
Còn Diệp Đông tỏ vẻ như không thấy gì, anh lập tức nói.
“Xác nhận xem có phải sát thủ tên Trúc Diệp Thanh đến từ tổ chức sát thủ Linh Diệt hay không!”
“Nếu phải thì hãy tiêu diệt sạch sẽ tổ chức sát thủ này.
”
Khi anh vừa dứt lời.
Tiếng gõ bàn phím cực nhanh vang lên trong điện thoại.
Chỉ vỏn vẹn hai giây.
“Vương chủ, Trúc Diệp Thanh này thật sự là nhân vật đứng thứ hai trong tổ chức sát thủ Linh Diệt!”
“Nhưng tin tức về người đứng đầu tổ chức sát thủ này lại khá mờ nhạt, tạm thời chưa tra ra được ạ.
”
Diệp Đông nói: “Tiêu diệt tổ chức sát thủ Linh Diệt cho tôi, cho các người ba ngày đủ không?”
Giọng nói vô cùng cung kính ở bên kia lại vang lên.
“Vương chủ, chúng tôi cần nhiều nhất là hai ngày.
Chúng tôi điều tra thấy mười một người của họ vừa nhập cảnh vào Trung Quốc, bằng không chúng tôi chỉ cần một ngày là đủ.
”
Diệp Đông nói: “Mười một người nhập cảnh Trung Quốc đã bị tôi giết hết! Vậy cho các người một ngày để tiêu diệt tổ chức đó.
”
Giọng nói phía bên kia trả lời: “Vâng, vương chủ!”
Giọng điệu đầy kính nể, chấn động cả linh hồn.
Ngay sau đó.
Diệp Đông cúp điện thoại.
Lúc này mặt Trúc Diệp Thanh chỉ còn lại sự hoảng sợ tột cùng.
Anh ta nhìn Diệp Đông.
“Cậu… Không, ngài… Ngài chính là Vương chủ Thiên Cơ ư?”
Giọng nói của anh ta cực kỳ khàn như bị lửa thiêu đốt, cố gắng gom góp hết sức lực của mình.
Đôi mắt anh ta ngập tràn trong sự khủng hoảng vô biên.
Bởi vì anh ta đã từng nghe nói về Vương chủ Thiên Cơ.
Có thể nói rằng Thiên Cơ tồn tại như một vị vua trong giới sát thủ!
Chín tổ chức sát thủ xếp hạng từ thứ hai đến thứ mười hợp sức lại cũng không mạnh bằng Thiên Cơ!
Anh ta trăm ngàn lần không ngờ người trước mặt mình lại là Vương chủ Thiên Cơ!
Diệp Đông phớt lờ Trúc Diệp Thanh.
Nửa viên đạn thoáng lóe lên trong tay anh.
Hiện giờ Trúc Diệp Thanh tỏ vẻ ân hận vô cùng!
“Vương chủ Thiên Cơ, tôi nói cho ngài biết, là Tôn Trạch Sơn và Lý Trạch thuê tôi làm vậy!”
“Tôi không nên tiếp nhận nhiệm vụ ám sát này!”
“Chỉ hai trăm triệu tệ đã chôn vùi cả đời của tôi!”
Ngay khi Trúc Diệp Thanh vừa dứt lời.
Một nửa viên đạn nọ đã ghim vào trong mi tâm anh ta.
Anh ta tắt thở trong sự tuyệt vọng, không cam lòng và hối hận, chết không nhắm mắt!
Ngân châm đột ngột xuất hiện trong tay Diệp Đông.
“Kết hợp mười tám loại thuốc ư?”
Diệp Đông khẽ lắc đầu.
Chuyện phân biệt các vị thuốc trong này rất khó đối với anh sao?
Cho dù nghiền nát một trăm lẻ tám loại thuốc thành một đống bột phấn, Diệp Đông vẫn có thể tùy ý liệt kê ra được.
Huống chi anh chỉ cần sử dụng Cửu Huyền Châm - châm pháp tối cao trong sách Cửu Huyền thì đã có thể ép những chất độc này ra ngoài!
Lúc này.
Tay cầm ngân châm dần hạ xuống.
Diệp Đông đã hoàn tất việc thi châm cho họ.
“Ưm…”
Đám người Lý Diệu Thần hôn mê đã lâu, giờ rên lên một tiếng rồi từ từ tỉnh dậy.
“Chúng ta đang ở