Giọng nói của Diệp Đông vang vọng khắp phòng.
“Lúc trước mẹ tôi nhờ vả thì các người làm lơ? Vì tôi ở rể Kiều gia các người tìm đến lợi dụng, không được mục đích thì sỉ vả tôi cùng vợ tôi...”
“Vừa rồi hai người còn nói muốn cắt đứt quan hệ với chúng tôi.
Nên cắt đứt!” Diệp Đông chậm rãi nói, trên người dần hiện ra hơi thở lạnh lùng đến cùng cực.
Có thể sở hữu được trà Ô Long ướp hương Nhã Nhã, còn có thể biếu đi ba nghìn tỷ, có thể khiến Thanh Huy Hưng nói gì nghe nấy.
Tất cả những điều này đều biểu hiện một điều rằng Diệp Đông không bao giờ là đứa c vô dụng nữa, mà là rồng bay trên trời, lúc này bay lượn trở về.
Xuân Thúy cùng Vương Thiếu Khanh như bị tạt nước lạnh lên đỉnh đầu, hoàn toàn tỉnh táo lại!
Lúc trước bọn họ từng nghe Bằng Kiên nói vị khách vô cùng tôn quý mà Thanh Huy Hưng từng tiếp đãi gọi là ngài Diệp! Bây giờ xem ra, vị này này không phải ai khác mà chính là Diệp Đông!
Xuân Thúy cùng Vương Thiếu Khanh lúc này bọn họ vô cùng hối hận và sốt ruột!
“Diệp Đông, dì dượng sai rồi! Dì dượng sai rồi! Nói thế nào dì dượng cũng là dì dượng của cháu mà!” Lúc này Xuân Thúy cùng Vương Thiếu Khanh sao còn có thể cao ngạo như trước được, thay vào đó là dáng vẻ biết lỗi cầu xin.
Nhưng Diệp Đông lại lạnh lùng không để ý đến họ.
Đối với người như thế, nếu ngày nào đó mình lại nghèo túng lần nữa thì có lẽ bọn họ cũng vứt bỏ mình không chút do dự mà thôi.
Lúc này bọn họ xoay người nhìn về phía Kiều Lệ My!
“Cô Kiều… Cháu dâu… nói giúp chúng ta đi.” Xuân Thúy nói mà nước mắt nước mũi dàn dụa.
Lúc trước chính Xuân Thúy mở mồm nói nhất định phải đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, bây giờ tình thế thay đổi, ngược lại bà ta còn muốn cầu xin không cần cắt đứt quan hệ nữa...
“Tôi không thể quyết định thay Diệp Đông được!” Kiều Lệ My hơi mềm lòng.
Theo lý thuyết, bọn họ đối xử với Diệp Đông như thế thì Diệp Đông lạnh lùng với bọn họ vậy cũng là không quá.
Đương nhiên Diệp Đông không phản đối.
Bởi vì mẹ anh cũng rất mong chờ tình thân này từ lâu rồi!
Cho nên anh cũng không chặn hẳn đường của họ.
Lúc này, Thanh Huy Hưng đứng bên cạnh đã hoàn toàn rơi vào trạng thái choáng váng.
Vừa rồi khi Diệp Đông ra tay đánh Vương Điền hai cái, hắn ta chỉ cảm giác được Diệp Đông hành động nhanh như gió cuốn.
Hắn cũng chưa nhìn rõ Diệp Đông ra tay như thế nào.
“Đây là biểu hiện của cấp bậc cao trong tu luyện linh lực!” Trái tim Thanh Huy Hưng run rẩy không ngừng.
Hắn ta biết rõ, công lực nội kình cùng linh lực kia so với võ lực của bọn họ là một trời một vực.
“Thanh Huy Hưng, đưa bọn họ ra ngoài đi!” Diệp Đông nói.
Thanh Huy Hưng gật đầu: “Vâng, thưa ngài Diệp.”
“Diệp Đông, chị hai