Vương Điền nghe câu này xong, thì hoàn toàn đờ đẫn ra.
Trong điện thoại, Vương Thái Hà vẫn còn tiếp tục đắc ý nói.
“Chị của em, sau này sẽ là thiếu phu nhân của đại gia tộc lớn nhất nhì Đông Hoa.
Đúng rồi, mấy ngày nữa, chị cũng sẽ đảm nhiệm chức vụ Phó tổng giám đốc tập đoàn KTX.
Nói cho cha mẹ biết, sau này họ chính là thông gia với nhà quyền quý bậc nhất ở Đông Hoa đấy!”
Vương Điền dường như luôn rơi vào trạng thái sững sờ khi nghe xong tin tức này.
Sau khi nói xong thì Vương Thái Hà đã cúp điện thoại và lúc này anh ta mới tỉnh táo lại.
“Bố mẹ, con tuyệt đối sẽ không quỳ xuống xin lỗi tên nhãi nhép kia!” Vương Điền cắn răng nghiến lợi nói.
Xuân Thúy và Vương Thiếu Khanh nghe được cũng thay đổi sắc mặt.
“Sao mày dám nói Diệp Đông như vậy!”
Xuân Thúy và Vương Thiếu Khanh dường như là đồng thời gào thét.
Bọn họ thậm chí còn xông lên, tự tay đánh Vương Điền.
Vương Điền đột nhiên nói ra: “Bố mẹ, các người sắp trở thành người thân của Ngụy gia - gia tộc quyền quý bậc nhất ở Đông Hoa rồi, chẳng lẽ còn sợ Diệp Đông sao? Còn muốn con quỳ xuống xin lỗi đứa con hoang này nữa sao?”
Xuân Thúy và Vương Thiếu Khanh đều đồng thời giơ tay lên, nhưng vào giờ phút này thì đột nhiên dừng lại.
“Cái gì? con nói cái gì...”
Tiếng nói của hai người bọn họ hơi kích động kèm theo chút run rẩy.
“Hôm nay, chị con không tới là để tham gia một buổi tiệc Ngụy Lâm, thiếu gia Ngụy gia.
Chị vừa gọi điện thoại tới cho con, nói ông cụ Ngụy đã trực tiếp tuyên bố chị ấy là vị hôn thê của Ngụy Lâm.” Trong mắt Vương Điền vui mừng.
“Cái gì? Ông cụ Ngụy tự mình chỉ hôn...!Cái này, chúng ta sẽ là thông gia với Ngụy gia rồi!”
“Ngụy gia chính là gia đình quyền quý bậc nhất ở Đông Hoa đấy Ông xã, vị trí gia chủ nhà họ Vương chắc chắn dính chặt tên ông rồi.”
“Nhà họ Vương cũng sẽ từng bước lên cao, thậm chí còn trở thành dòng họ đứng đầu ở Thành phố Tỉnh cùng thành phố Giang nữa kia kìa!”
“Vừa rồi chúng ta còn muốn xin lỗi Diệp Đông, Xuân Mai...!Như vậy không phải chúng ta quá thấp kém rồi sao?” Xuân Thúy kích động tới đỏ bừng mặt.
Vương Điền nói: “Cha mẹ, Diệp Đông chắc là đang vui sướng lắm, cảm giác lại tràn trề hy vọng về cuộc sống này.
Cha mẹ nói xem, để bọn họ cảm nhận được chút tư vị vừa có hy vọng lại rơi vào cảnh thảm hại có phải không tốt lắm không nhỉ?”
Vương Thiếu Khanh cũng rất muốn chèn ép Diệp Đông, nhưng vẫn còn hơi kiêng kị, nói: “Thế nhưng bây giờ chúng ta không biết Diệp Đông có gì, lại khiến Thanh Huy Hưng cung kính với cậu ta như vậy.
Nếu chúng ta tùy tiện ra tay, chỉ sợ không ổn...”
Vương Điền nói: “Cha quá lo lắng rồi.
Bây giờ chúng ta đã là thân thích với gia tộc quý nhất Đông Hoa rồ.
Chẳng lẽ anh ta có quan hệ với dòng tộc thượng lưu nào cao hơn sao? Tuyệt đối không thể nào.
Cho nên, cùng lắm là anh ta cũng chỉ có quan hệ với mấy dòng họ trong tỉnh thôi.”
“Diệp Đông anh ta có thể so sánh được sao? Cho dù sau lưng anh ta có vài dòng họ hỗ trợ, mà một khi sau lưng chúng ta có Ngụy gia thì họ cũng phải run rẩy, căn bản không lo được cho anh ta nữa.”
Vương Điền nói tới đây thì trong mắt hiện ra vẻ oán độc, hôm nay, ở trước mặt mọi người Diệp Đông đánh anh ta một bạt tai làm anh ta muốn rụng một nửa hàm răng.
Đây là việc nhục nhã tới cùng cực!
“Được rồi.
Con cứ xem xét mọi chuyện cho ổn thỏa đi.
Không cần lo lắng, bọn họ đã đối xử