Nhà hàng Lăng Hà.
Tầng năm, trong phòng VIP.
Ngay lúc này, trong phòng chỉ còn Kiều Lệ My và Diệp Đông!
Lúc này Kiều Lệ Myvẫn không dám tin vào mắt mình nữa.
Đường đường là Thanh Huy Hưng, không chỉ là một người giàu có, mà còn là một võ giả nức danh,gia chủ của một trong bảy gia tộc lớn ở thành phố Tỉnh.
Dù Kiều gia có phong quang thế nào vẫn thua xa gia tộc sau lưng Thanh Huy Hưng.
Nhưng mà, bây giờ Thanh Huy Hưng gọi Diệp Đông là ngài Diệp một cách tôn kính.
Hơn nữa, hắn ta còn hết sức dè dặt mà bưng trà rót nước, giống như một người hầu vậy.
Kiều Lệ My cũng im lặng quan sát không nói gì thêm.
Thanh Huy Hưng, để có thể đến được vị trí như bây giờ, đương nhiên là năng lực đoán ý qua lời nói và sắc mặt của hắn ta không hề bình thường rồi.
“Hình như nhà bếp vẫn chưa chuẩn bị xong thức ăn, để tôi vào trong giục họ.”
Thanh Huy Hưng đi ra khỏi phòng bao ngay lập tức.
Ngay cả cách lui người đi ra của hắn cũng vô cùng cung kính.
“Diệp Đông, chuyện này là như thế nào...”
Dù gì thì cô cũng đã ở trong tầng lớp thượng lưu trong thành phố Tỉnh nhiều năm, đương nhiên cô biết rõ địa vị và thân phận của Thanh Huy Hưng!
Diệp Đông nói: “Đừng lo, cũng không có gì.
Chỉ là vô tình nhặt được chút lợi lạc...”
Anh không có ý định nói rõ.
nói rằng anh là Điện Vương sao? Còn có chuyện Thường Thuận đã dặn dò thân phận không nên tiếc lộ ra ngoài.
Kiều Lệ My thấy một màn họ hàng trở mặt kia, lại càng thông cảm với Diệp Đông, đó là điều đau lòng nhất!
“Tại sao Thanh tổng kia lại có thể khép nép với anh? Còn có thẻ này nữa, sao anh lại có số tiền lớn đến vậy?”
Cô vẫn có chút khó hiểu, Diệp Đông trước giờ chỉ là một chàng rể vô dụng, anh luôn nhẫn nhịn vì có chút tiền.
Sao bay giờ lại khác thế này? Khác tới mức cô không nhận ra nữa.
Từ sau khi ông chủ thần bí nào đó nói rằng anh có ân với ông ta.
Sau đó thì hàng loạt chuyện dường như đều dựa vào Diệp Đông.
“Cũng không có gì, cũng nhờ uy của ông chủ bí ẩn kia thôi… Vì anh ở trong vườn cây của ông ta làm việc, họ nhầm tưởng anh là ông chủ ở đó.” Diệp Đông lấp liếm
Đáy mắt Kiều Lệ My có chút hoảng sợ, nói vậy người ta là sợ ông chủ sau màn kia mà nhận nhầm Diệp Đông.
“Diệp Đông, sau này anh bớt phô trương đi, dù sao những thứ kia là người ta cho mà có, đừng lạm dungj.” Kiều Lệ My nhắc nhở.
Cô hiểu được cảm giác bao năm bị người ta vùi dập, giờ có chút may mắn thì cũng muốn sĩ diện với đời.
Đàn ông đều thế, cô cũng thấy qua.
Nhưng tới mức độ làm người ta kính sợ thì lần đầu cô thấy.
“Lúc nãy, anh biết võ?” Kiều Lệ My chợt hỏi.
Diệp Đông gật đầu nói: “Thường Thuận dạy anh.”
Kiều Lệ My không nghi ngờ, người kia thân thủ tốt cô đã được thấy, dạy Diệp Đông chút vốn liếng cũng rất tốt.
Những gia tộc lớn thường có các cao thủ trấn giữ, họ sẵn sàng bỏ tiền để mời được những người kia.
Mà Thường Thuận kia là người vô cùng có thực lực, Kiều gia của cô trước kia phong quan vô hạn cũng khó mời được cao thủ.
Cho nên chuyện Diệp Đông có thể học võ từ Thường Thuận cũng là lẽ thường.
“Diệp Đông, có những chuyện tự làm được thì cứ tự làm.
Đừng trông chờ vào người khác quá nhiều.” Kiều Lệ My hơi thở dài, cô không muốn anh quá mức dựa vào người khác.
“Dù sao không ai giúp chúng ta mãi được.
Chuyện lần này anh làm hơi quá rồi, sau này… đừng vì chút sĩ diện mà phô trương.
Nhỡ ai đó nhận ra…”
Kiều Lệ My lo lắng nhắc nhở.
Quan tâm mình, chỉ vì mình là người thân mà thôi, không hề vụ lợi.
Đây là thứ mà Diệp Đông luôn cảm nhận được từ cha con Kiều Lệ My.
Anh hiểu rõ hơn ai hết, những chuyện này không như Kiều Lệ My suy nghĩ.
Nhưng anh cũng không thể giải thích hết được, trước mắt cứ đồng ý đã.
Trước ánh mắt mong đợi đến từ những người thân ruột thịt này, Diệp Đông nói: “Em cứ yên tâm!”
Vẻ mặt Kiều Lệ My hiện lên vẻ nhẹ nhõm: “Chúng ta… vẫn ăn sao?”
“Hay gọi cha đến cùng đi.
Dù sao cũng nhiều đồ ăn… không nên bỏ phí.” Diệp Đông đề nghị.
“Được.” Kiều Lệ My đồng ý.
Diệp Đông gọi cho Thường Thuận, dặn dò ông đón Kiều Lượng Nguyên đến.
“Gọi Thường Thuận đến dùng bữa cùng đi.
Dù sao ông ta cũng giúp chúng ta khá nhiều.” Kiều Lệ My đề nghị.
Rất nhanh Kiều Lượng Nguyên cùng Thường Thuận cũng đã đến.
“Hôm nay có việc gì mà lại tụ họp nơi đắt đỏ thế này.” Kiều Lượng Nguyên vui vẻ vừa ngồi xuống vừa nói.
Thường Thuận qua điện thoại cũng đã nắm đại khái tình hình, không nói gì nhiều.
Cả nhà cứ thế ăn uống nói chuyện vui vẻ.
Lúc bữa