Nghe được câu nói này của Diệp Đông, dù bị ngăn cách qua điện thoại nhưng Thường Thuận cũng cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.
Ông ta có thể tưởng tượng được rằng cái gọi là bữa tiệc từ thiện này sẽ trở thành một cơn bão đẫm máu rồi đây.
“Thanh Huy Hưng kia, để hắn đi cùng chứ ạ?”
Thực ra Thanh Huy Hưng không thể nào bỏ qua một cơ hội như vậy được, hắn ta đã xin xỏ Thường Thuận được đi theo bữa tiệc này.
Diệp Đông gật đầu nói: “Nếu anh ta là một trong những vị khách được mời trong bữa tiệc thì ah ta cứ tham gia như bình thường đi!”
Thường Thuận nói: “Vâng thưa Điện Vương!”
Sau khi Thanh Huy Hưng biết có thể được đi, đột nhiên hắn cảm thấy phấn khích, cứ như thể học sinh tiểu học được cô giáo khen ngợi vậy.
Không hề giống với việc sắp phải đối mặt với cơn bão đẫm máu chút nào.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Đông đứng dậy đi xuống phòng khách.
Nhìn thấy Diệp Đông đã thức dậy, Kiều Lệ My chủ động mở lời: “Cùng ăn sáng chứ?”
“Được” Diệp Đông cười gật đầu.
“Hôm qua, tiền kia… quá lớn.
Chúng ta có thể trả lại không?” Kiều Lệ My vẫn lo lắng.
Dù sao thì người ta cũng là nể mặt ông chủ sau lưng kia, chứ không phải là Diệp Đông.
Diệp Đông thở dài, thật sự chịu thua với sự lo lắng của phụ nữ: “Thường Thuận nói chúng ta giữ tiền này đi.
Cũng không đáng bao nhiêu.”
“Không đáng bao nhiêu ư?” Kiều Lệ My thực sự không tin được..
“Không được, thôi cứ tạm giữ đây, khi nào ông ấy cần tôi sẽ đưa.
Không thể nhận tiền thế này được.” Cô vô cùng bất an, khoản tiền này quá lớn.
Diệp Đông cũng không còn cách nào.
Sau khi khi ăn sáng xong, Diệp Đông cũng đi ra ngoài.
Anh đến bệnh viện thăm mẹ mình.
Thật sự tình trạng của bà bây giờ đã tốt hơn hẳn.
Có thể đi lại, sức khỏe trong người vô cùng tốt, mức độ hồi phục có thể nói là hoàn hảo.
“Mẹ, mẹ khỏe rồi.
Có thể về với con rồi.” Diệp Đông vui mừng nắm tay mẹ.
Xuân Mai cười cười, bà cũng cảm thấy bản thân khỏe hơn nhiều.
“Được Được, tốt rồi.
Chắc vài hôm nữa mẹ sẽ được về rồi.
Có thể ở cùng con.” Xuân Mai cười nói.
Hai người nói chuyện một hồi cũng đã qua đoạn thời gian, Diệp Đông dặn dò bà giữ sức khỏe, chờ bác sĩ kiểm tra lại không vấn đề anh sẽ đón bà về.
Tối nay anh phải tham gia tiệc từ thiện, cũng muốn xem xét tình hình ở những khu lớn một chút.
Dù sao trong lòng anh cũng có một số dự tính riêng cho mình.
Khi còn đang mãi suy nghĩ, Diệp Đông chợt thấy một tiệm có bảng tên Thái Thiếu Đường.
Đây là một chuỗi cửa hàng thuốc đông y phủ sóng trên toàn quốc, nghe nói ông chủ của chuỗi này chính là nhà họ Lý có truyền thống về đông y, nổi tiếng khắp cả nước, vô cùng oanh liệt!
Kể từ khi cửa hàng khai trương, trong nhiều năm cũng không có ai dám gây náo loạn trong bất kỳ chi nhánh nào.
Có thể tưởng tượng được xuất thân và thực lực của nhà họ Lý, một gia tộc y học cổ truyền, tuyệt đối không hề tầm thường chút nào.
Lúc này bên ngoài Thái Thiếu Đường có không ít khách hàng đang đứng chờ, thậm chí bọn họ còn phải bốc số xếp hàng.
Vì Thái Thiếu Đường này có bác sĩ đông y khám bệnh.
Những bác sĩ đông y khám bệnh ở đây đều do nhà họ Lý, hoặc đồ đệ mà họ đích thân chỉ bảo!
Không được thần y của nhà họ Tôn chẩn đoán bệnh, nhưng được những bác sĩ ở đây khám thì trong lòng của những bệnh nhân cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều rồi.
Người đích thân đề tấm bảng hiệu của Thái Thiếu Đường cũng là một trong số ít người lãnh đạo cấp cao.
Số thứ tự của Diệp Đông là mười tám, thời gian vẫn còn sớm.
Anh cảm thấy có phần nhàm chán.
Tuy nhiên, có rất nhiều bức thư pháp và tranh được treo trong sảnh, có thể