“Chúng ta không đoán được.
Cậu để cậu ta vào đi!”
Thiên Quách, Vương Phàm không có chút mong chờ nào.
Bọn họ cho rằng trong đám bạn học cũ không có người nào có thể nổi bật hơn bọn, vậy thì có gì mà mong chờ chứ.
Cho nên, căn bản bọn họ thấy không có gì đáng để chờ mong cả! Không phải sao?
Vốn dĩ bọn là vì bản thân, họ ra vẻ tôn trọng Xuân Bảo, vì nghĩ rằng vị khách mà anh ta đem tới là người có địa vị.
Nhưng hiện tại bọn họ lại trực tiếp ngồi xuống.
Với bọn họ, chuyện giữ lễ với Xuân Bảo cũng chỉ lấy lệ cho xong thì thôi.
Mà với người không bằng bọn họ thì không cần đứng nghênh đón!
Xuân Bảo xoay người ra ngoài cửa, nên cũng không chú ý lắm sự thay đổi của bọn họ.
Rất nhanh, Xuân Bảo kéo Diệp Đông vào trong phòng.
“Chính là Diệp Đông, bạn học cũ đây mà.
Cũng là anh em chơi cùng nhau lúc trước.”
Xuân Bảo vô cùng vui vẻ.
Khi hai người Thiên Quách, Vương Phàm nhìn thấy Diệp Đông thì hơi ngây người.
Nhưng đó không phải là vui vẻ, cũng không có sự thân thiết nào.
“Ồ, Diệp Đông à.”
Hai người vẫn gượng cười một chút rồi nói.
Xem như đó là chào hỏi.
Lý Thanh Hạ cũng chỉ là học lớp bên cạnh, cũng không phải cùng lớp với họ.
Nhưng Lý Thanh Hạ thường đi cùng bọn họ, nên cô ta cũng chỉ biết Diệp Đông sơ sơ mà thôi.
Cũng có nghe qua chút chuyện liên quan Diệp Đông.
Mà Liên Thục Giai bên này nhìn thấy Diệp Đông thì cả người bất giác run lên!
Thậm chí không tự chủ được mà đứng dậy.
Thính giác cùng thị giác của Diệp Đông hiện tại đã khác hẳn người thường.
Nếu dùng theo ngôn ngữ hiện tại có thể gọi là siêu nhân nha.
Anh có thể nhìn ra sự biến hóa cùng run rẩy trên người cô.
Cũng cảm nhận được nhịp tim của Liên Thục Giai đập rất nhanh.
“Thật thú vị, thời học sinh vẫn luôn bỏ qua Liên Thục Giai.”
Trong lòng Diệp Đông có chút cảm thán.
Lúc trước, khi Diệp Đông còn đi học, vẫn luôn trốn học, không có chút thành tựu nào.
Đơn giản vì anh chán nản cảnh hiện tại, chỉ muốn giúp đỡ mẹ mình.
Mà lúc đó Liên Thục Giai lại là người được giao nhiệm vụ đôn đốc Diệp Đông học tập.
Có lần trước thi còn quan tâm anh, đem đồ ăn sáng cho anh.
Chỉ là sau đó trước hai tuần khi thi đại học, Liên Thục Giai lại rời đi cùng người nhà, đến chi chính của Liên gia.
Sau đó cô cũng chưa từng quay lại.
Mà cũng không còn sau đó nữa, cuộc đời Diệp Đông biến đổi quá lớn rồi.
Có lẽ cũng sáu năm rồi không còn gặp nhau nữa.
“Diệp Đông… mới tới.”
Giọng của Liên Thục Giai có chút run rẩy.
Diệp Đông cảm giác có lỗi, nên có hơi áy náy.
Thiên Quách thấy vậy thì tỏ vẻ không vui.
Hiện tại hắn đang theo đuổi Liên Thục Giai, nhìn càng không vừa mắt hành động vừa rồi.
“Lâu rồi không gặp, Diệp Đông bây giờ cậu làm gì rồi?”
Thiên Quách mang theo ý cười, trong lòng là muốn làm khó Diệp Đông.
Vương Phàm cũng mang theo thần sắc âm hiểm.
“Đúng rồi, Diệp Đông này, bây giờ cậu làm gì nhỉ?”
Đối với Thiên Quách cùng Vương Phàm, bọn họ không cần cái thứ tình nghĩa anh em cũ rích kia.
Dù cho lúc trước bọn họ chơi cùng Diệp Đông, nhưng đó cũng vì lúc đó gia cảnh cậu ta có chút tốt.
Bây giờ cùng lắm chỉ là nhà khá giả mà thôi, còn là mang tiếng ở rể, có gì mà tự hào?
“Cúng không có gì, xem như làm vườn đi.”
Diệp Đông đáp.
Mà quả thực anh đang nói thật nha.
Công việc vẫn là làm vườn.
Nghe được câu trả lời của Diệp Đông, Thiên Quách cùng Vương Phàm lộ ra vẻ khinh thường.
Nhất là Thiên Quách, vừa rồi Liên Thục Giai còn đứng lên nhìn Diệp Đông đầy vẻ tiếc nuối cùng mừng rỡ, hắn không vui chút nào!
Hiện tại, hắn là muốn làm khó Diệp Đông, làm anh mất hết mặt mũi.
“Hay chúng ta cũng tự giới thiệu bản thân một chút cho mọi người theo kịp đi.”
“Lý Thanh Hạ,