Xuân Bảo ở bên cạnh cũng vô cùng bất ngờ, vẻ mặt có chút không thể tin.
Liên Thục Giai cũng rất sửng sốt.
Họ đều không ngờ Thiên Quách vậy mà có thể cùng Thiên gia chi chính thân thiết đến như vậy.
Phải biết trong các gia tộc lớn, chi chính chỉ chia sẻ quyền lợi với các chi thứ, hầu như không mấy thân thiết.
Thiên Quách gợi lên mấy phần tự đắc.
“Thật ra thì gia chủ Thiên gia chi chính là bác của tôi.”
“Bác tôi quản lý gia tộc rất nghiêm khắc, cho dù là người anh họ Thiên Nhất Hào cũng bị quản lý rất chặt chẽ.
Khi còn đi học, anh ấy cũng không được để lộ thân phận của mình, huống hồ chi thứ như tôi cùng những người khác càng nghiêm khắc hơn…”
Hắn dừng lại nhìn sang Liên Thục Giai
“Thục Giai à, bên phía em nếu có cần anh giúp cứ nói, chỉ cần trong khả năng anh sẽ giúp em.”
Liên Thục Giai dù sao cũng là người thông minh, sao lại không nhìn ra tâm tư của Thiên Quách được chứ?
Nhưng cô vẫn không có thiện cảm với Thiên Quách.
Bọn họ không ai biết được Diệp Đông trong lòng cô vô cùng quan trọng, họ càng không biết Diệp Đông trong lòng có ý nghĩa như thế nào.
Trong lòng cô dường như không thể chứa thêm ai.
Thậm chí sau khi tốt nghiệp đại học cô chủ động trở về chi chính của Liên gia phía Bắc cũng có lý do, một phần cũng vì Diệp Đông.
Nhưng vì cư xử bên ngoài nên cô cũng không biểu hiện gì.
“Cảm ơn.”
Liên Thục Giai chỉ đáp có lệ.
Thiên Quách lúc này quay vè phía Diệp Đông.
“Xem này, tôi lại quên, Diệp Đông à.
Cậu nói cậu làm vườn sao? Có thể giúp gì cho chúng tôi nhỉ? Làm vườn cho chúng tôi chăng?”
“Nhưng mà nhà tôi đều là cây cảnh của nghệ nhân đắt giá, sợ là….”
“Hay là cắt cỏ? Thực sự mà nói cỏ nhà chúng ta toàn cỏ nhập khẩu, cắt không cẩn thận lại tổn thất.
Tôi nghĩ cậu là kẻ vô dụng nhất ở đây, đi được nên đi đi thì hơn.”
Thiên Quách tỏ thái độ trực tiếp, trực tiếp khinh bỉ Diệp Đông.
Nghe lời nói của Thiên Quách, Vương Phàm cùng Lý Thanh Hà vẫn treo nụ cười mỉa mai đồng tình với Thiên Quách.
Bọn họ cho rằng lời Thiên Quách nói là đúng, không hề sai tí nào.
Diêp Đông đu bám để tạo quan hệ với bọn họ cũng chỉ là vì muốn chút lợi ích, làm người chán ghét vô cùng.
Xuân Bảo cùng Liên Thục Giai lo lắng nhìn về phía Diệp Đông.
Mà Diệp Đông lại thản nhiên như không.
“Ừm.”
Anh chỉ đáp lại một chữ duy nhất.
Cứ như anh cũng đồng tình với lời nói của Thiên Quách.
Bản thân Diệp Đông cũng quan sát cẩn thận rồi, anh cũng hiểu rõ hơn ai hết thái độ từng người ngôi đây.
Người đáng kết giao giữ mối quan hệ nhất chắc chỉ có Xuân Bảo cùng Liên Thục Giai mà thôi.
Hiện tại anh còn ở lại dây cũng vì hai người họ, cho nên anh cũng không so đo với bọn người kia.
Mà bên này bọn người kia nghe thấy Diệp Đông như thừa nhận thì trên mặt Thiên Quách trần ngập sự ngạo nghễ.
“Vương Phàm, Thục Giai, mấy người nói xem, Diệp Đông đây là tự mình biết mình, vậy mà còn không biết tốt xấu ở lại, mọi người nói xem cậu ta là vì cái gì?”
Thiên Quách cười nói.
Vương Phàm biết quan hệ của Thiên Quách với Thiên gia thì càng ra sức lấy lòng hơn.
Hắn ta cười nói: “Còn phải hỏi, cậu ta tất nhiên muốn lấy lòng chúng ta rồi.
Chắc là muốn xin ít cơm…”
Lý Thanh Hà thì lắc đầu: “Nếu tôi mà là đàn ông, bị như vậy sẽ đi ngay, không thể nào mặt dày ngồi lại thế này được."
Nghe những lời kia, Xuân Bảo tức giận nói: “Đủ rồi! Mọi người không thể vì Xuân Bảo nghèo túng mà có thái độ như vậy được.”
“Nếu mọi người cứ như thế, tôi cùng Diệp Đông sẽ rời khỏi đây, đồng thời tuyệt giao với mọi người.”
Liên Thục Giai cũng kiến quyết nói: “Tôi cũng đi.”
Đám người Thiên Quách nghe Xuân Bảo cùng Liên Thục Giai nói vậy thì sửng sốt.
Vẻ mặt Thiên Quách giận dữ nói: “Xuân Bảo, cậu vậy mà vì một tên nghèo hèn lại tuyệt giao với chúng tôi?”
Xuân Bảo gật đầu kiên định nói: “Đúng! Hiện tại tôi mối thấy rõ bộ mặt của mấy người.
Sớm biết như thế tôi cũng không thèm tham gia bữa tiệc chó má này.”
Sắc mặt Thiên Quách vô cùng khó coi: “Được.
Coi như cậu giỏi.”
Sau đó hắn nhìn về phía Liên Thục Giai.
“Liên Thục Giai, anh chí ít cũng là