Đối với Vương Phàm cùng Lý Thanh Hà thì Diệp Đông có là cái thá gì chứ?
Những lời nói của họ cũng xem như Diệp Đông nghe đủ.
Nhưng mà.
Bọn họ còn chưa nói xong.
Chát, chát…
Tiếng động vang dội vang lên.
Má của Vương Phàm cùng Lý Thanh Hà hằn đỏ chói mắt.
Khóe miệng bọn họ cũng bắt đầu chảy máu tươi.
Diệp Đông lại cách bọn họ không quá hai mét.
Bọn họ có thể nhìn thấy rõ Diệp Đông.
Vương Phàm cùng Lý Thanh Hà bị ăn hai cái tát thì nhất thời ngẩng người ra.
Khi bọn họ kịp phản ứng lại thì cảm thấy vô cùng nhục nhã, đang muốn mở miệng mắng chửi thì bị Diệp Đông chặn trước một bước.
“Còn dám mắng một câu, tôi phế các người.”
Diệp Đông gằn từng chữ.
Đồng thời trên người anh còn có một cỗ uy áp vô hình, cảm giác không khí lạnh xuống vài độ, cứ như nhìn thấy ma quỷ.
Khi Vương Phàm và Lý Thanh Hà định mắng chửi một trận, thì lại cảm thấy sợ hãi, những từ kia tự động nuốt vào.
Sau lưng họ còn cảm thấy mồ hôi lạnh đang túa ra.
Hành động của Diệp Đông quá nhanh, hai cái tất kia làm họ choáng váng.
Cho nên mọi người ở đây không ai kịp phản ứng lại.
Thiên Quách bây giờ mới phản ứng lại.
“Diệp Đông, mày thật có gan, dám động thủ với họ.
Còn đòi phế bỏ họ.”
Thiên Quách vừa nói xong.
Bốp!
Trên mặt hắn cũng vang lên một tiếng động.
“Bây giờ các người mau cút, niệm tình các người từng là bạn nên tôi bỏ qua.”
“Nếu không thì đừng trách tôi ra tay ác độc.”
Diệp Đông nói.
“Mày dám đánh tao.”
Thiên Quách quá mức kinh ngạc, không thể tin được chuyện xảy ra.
“Cậu dám nói ra lời thô tục, tôi đập nát miệng cậu.”
Trên người Diệp Đông lại tản ra một cỗ khí lạnh, Thien Quách không nhịn được mà rùng mình.
Nhưng vào lúc này.
Cộc, cộc, cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên
“Mau, gọi bảo vệ tới đây.”
Thiên Quách hô lên.
Hắn tưởng rằng là phục vụ tới, vừa kịp lúc để họ gọi bảo vệ tới.
Đồng thời hắn trợn to mắt nhìn Diệp Đông.
“Diệp Đông, biệt thự này là của Thanh Huy Hưng.
Bảo vệ ở đây người nào cũng thực lực tốt.”
“Tao muốn xem mày bị bọn họ đánh bầm dập.”
Cửa phòng mở ra.
Người kia không phải phục vụ.
Kia lại là sáu vị quản lý đều đến đây, vị nào cũng tỏ thái độ kính cẩn khó tin.
Cả sáu người cùng tiến vào phòng.
Đối với họ mà nói, chỉ có như vậy mới biểu đạt được sự tôn kính.
Đám người Thiên Quách không phải đến đây lần đầu, nên cũng nhìn rõ và biết một vài vị quản lý kia.
Có thể làm cho quản lý tới tận phòng thì chỉ có thể là người vô cùng quan trọng, hoặc có gì đó cực kỳ quý giá.
Quản lý ở đây tuy nói là quản lý nhưng không đơn thuần như vậy, sau lưng bọn họ ai không có thế lực riêng chứ.
Cho nên, Thiên Quách đối với những người này có vài phần tôn kính.
“Các vị quả lý, đây là…”
Giọng điệu của Thiên Quách vô cùng mềm mỏng, còn mang theo chút lễ phép, không hề có sự hung dữ như vừa rồi.
Vị quản lý Lê là người đứng đầu các quản lý.
Hắn cũng biết Thiên Quách!
Lúc trước, thu xếp nhiều tiệc xã giao cho Thiên Quách cũng là qua tay hắn, nhưng đối với hắn Thiên Quách cũng chỉ là vị khách hàng bình thường.
Bây giờ lại biết thêm, Thiên Quách là bạn học với Diệp Đông, lại đủ tư cách ngồi cùng ngài ấy.
Cho nên hiện tại quản lý Lê đối với Thiên Quách cũng cung kính hơn.
“Thiên thếu gia, lẽ ra đại ca phải đến đây, nhưng vì ông ấy có chuyện bận nên có lẽ chậm một chút mới tới.”
“Hiện tại chúng tôi đến là để chuyển mọi người đến phòng SUPER VIP.
Sau đó là chuẩn bị phần ăn hoàng kim, tất cả đều miễn phí.
Chính Thanh tổng đã nói vậy.”
Quản lý Lê nhanh chóng nói ra chuyện cần làm.
Ban đầu, ông ta luôn gọi thẳng tên Thiên Quách.
Nhưng hiện tại lại gọi là Thiên thiếu gia.
Hiện tại ngoài trừ Diệp Đông thì những người khác đều ngây người.
Thiên Quách có chút khó hiểu.
Quản lý Lê này quá tôn kính với mình rồi.
Còn xưng hô Thiên thiếu gia.
Người mà ông ta gọi là Thanh tổng nhất định là Thanh Huy Hưng rồi.
Thanh