Nhưng vào lúc này.
Một bóng dáng xinh đẹp nhanh chóng đi tới.
“Không có mắt thì biến đi! Nhanh xin lỗi!”
Người tới đúng là Lý Mỹ Na.
Cô ta nhớ kỹ, ông nội nói rõ sau này gặp Diệp Đông thì phải cung kính đối đãi, dù bưng trà rót nước cũng phải tình nguyện cười tươi mà làm.
Vương Oánh nhìn về phía Lý Mỹ Na.
Cô ta thấy Lý Mỹ Na vô cùng xinh đẹp, so với cô ta thì càng xinh đẹp hơn rất nhiều.
Phụ nữ thường ghen tị với nhau mà.
Vương Oánh lập tức đánh giá cách ăn mặc của Lý Mỹ Na.
Lý Mỹ Na thân là tổng tài tập đoàn y dược của Trường Thọ Đường, nắm giữ nghìn tỷ gia sản, trên người rõ ràng là là trang phục thiết kế độc quyền có giới hạn.
Trên người cô chí ít cũng giá trị hơn chục tỷ!
Nhưng với Vương Oánh, cô ta chỉ nhận định được vài thương hiệu thường thấy, làm sao biết được hàng thiết kế giới hạn là gì.
Cho nên trong mắt cô ta Lý Mỹ Na cũng chỉ là kẻ nghèo hèn mà thôi.
“Hừ, thì ra là một cô bạn gái của kẻ nghèo.
”
“Các người chỉ là hạng cặn bã ở tầng thấp nhất xã hội, ở đây không phải chỗ các người tới được.
”
“Tốt nhất nên biến đi, còn cô bạn gái của anh cũng là kẻ không biết tốt xấu.
”
“Tôi sẽ gọi bảo vệ tống các người ra ngoài.
”
Vương Oánh vênh mặt miệt thị.
Mặc khác một số khách hàng đứng gần cũng chú ý đến chuyện này.
“Thật là đám nghèo nàng, cũng dám tới?”
“Hay là tới mở mang tầm mắt? Dù sao thì tới ngắm vẫn không tốn tiền.
”
“Tôi gia sản hơn ba trăm tỷ, vậy mà cũng chỉ dám đứng xa ngắm thôi đó.
”
“Gia sản mà không hơn ngàn tỷ thì đừng mơ đi tham quan.
”
“Còn dám can đảm tới đây nhìn mô hình thiết kế nữa cơ đấy.
”
“Mà nhìn cô gái kia đi! Nghèo nhưng khí chất ghê chưa…”
Một số kẻ quyền quý lắc đầu, trong ánh mắt chỉ có khinh miệt.
Vương Lộ Nguy nhìn Lý Mỹ Na thì có chút nghi hoặc.
Bộ đồ kia ông ta từng thấy ở một thương hiệu nào đó, trong một buổi tiệc từ thiện.
Phải nói đó là bộ đồ vô cùng đắt đỏ, giá vài tỷ là ít.
Nhưng ông ta cũng phủ định suy nghĩ kia của mình, có khi chỉ là quần áo nào đó nơi vỉa hè.
Dù sao công ty ông ta là công ty may mặc, việc nhái đúng với sản phẩm nổi tiếng cũng là chuyện bình thường.
Mà nhìn ra quần áo Diệp Đông mặc kia lại đúng quần áo hàng dỏm do công ty ông ta sản xuất
Tuy rằng chất lượng cũng tạm ổn, khá thoải mái, nhưng lại không có chút đẳng cấp nào.
Nếu là ông chủ lớn ai lại mặc thứ đồ đó chứ.
Một kẻ mặc đồ vỉa hè thì bạn gái hắn cùng lắm chỉ là hàng shop gia công mà thôi.
Tất nhiên không thể có chuyện bộ quần áo kia là hàng đắt đỏ được.
“Chỉ là kiểu dáng khá đẹp, có thể xem xét một chút nhái theo…”
Nội tâm Vương Lộ Nguy lộ ra sự tính toán.
An tổng cũng lắc đầu đầy khinh bỉ.
“Nơi này là đâu? Gọi giám đốc các người đuổi hai kẻ nghèo này đi.
”
“Lẽ ra tôi cảm thấy không đủ tư cách xem biệt thự kia, nay có hai tên nghèo hèn, lại làm tôi cảm thấy mất giá trị hẳn.
An tổng nói chuyện mang theo mười phần tự tin.
Quả thật ông ta cùng em trai của quan gia Thẩm cùng quen biết, cũng hợp tác với Thẩm gia vài dự án nhỏ, ông ta cũng có thể nắm chắc mấy phần.
Bên này to tiếng qua lại làm cho mọi người nhìn tới nhiều hơn.
Cộc cộc.
Tiếng giày vang lên, càng gần.
Một phụ nữ mặc đồng phục váy ngắn, ngực lộ có chút bao, cảm giác bao nhiêu xuân sắc có bấy nhiêu nha.
Đùi mang tất đen, dáng người vô cùng tốt.
Đây chính là Lâm Ánh, giám đốc của dự án này.
Cô ta vô cùng xinh đẹp, rất nhanh cô ta là trung tâm thu hút sự chú ý của mọi người.
“An tổng, cảm ơn ngài nhắc nhở.
”
Lâm Ánh