Lúc này Diệp Đông đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Anh không can thiệp.
Bởi anh biết bản lĩnh của Lý Mỹ Na rất tốt.
Ít nhất cũng có thể đánh được hai bảo vệ trước mắt và Vương Oánh, không hề hấn gì.
Căn bản không cần anh ra tay!
Nhưng đúng lúc này.
Lâm Ánh lại chú ý đến Diệp Đông.
“Hừ? Là cậu sao?”
Trong giọng nói của Lâm Ánh có chút ngạc nhiên.
Nghe cô ta nói vậy, hai bảo vệ và Vương Oánh dừng lại.
Bọn họ nghe được, rõ ràng Lâm Ánh có quen biết Diệp Đông!
Vì vậy, bọn họ không dám đi đánh Diệp Đông và Lý Mỹ Na nữa!
“Lâm Ánh!”
Diệp Đông cũng nhận ra Lâm Ánh!”
Lâm Ánh là bạn học ở trường cấp ba tư thục của Diệp Đông.
Thậm chí, ở trong lớp, dung mạo của cô ta cũng rất được ưa thích, chỉ đứng sau Liên Thục Giai!
Đều được xem là nữ thần.
Giữa Diệp Đông và Lâm Ánh còn có chút khúc mắc!
Khi ấy, Diệp Đông có nhà ông ngoại giàu có, lại đẹp trai, đích thực rất nở mày nở mặt, cũng rất ưu tú.
Lâm Ánh còn từng chủ động tỏ tình với Diệp Đông.
Nhưng lại bị anh từ chối!
Lúc đó, Lâm Ánh đã buồn rầu một thời gian.
Sau đó, Diệp Đông bị nhà họ Phong và nhà họ Tôn hãm hại, thậm chí còn không thể thi đại học, lang thang bên ngoài.
Khi đó, Lâm Ánh khá vui! Cô ta vui mừng vì mình đã tỏ tình thất bại, không liên quan gì đến Diệp Đông…
Bằng không, cô ta sẽ bị làm nhục cùng anh!
Hơn nữa, cô ta còn có thể trở thành cái gai trong mắt nhà họ Tôn và nhà họ Phong nữa.
Sau đó nữa, Lâm Ánh thi đâu vào một trường đại học hàng đầu trong nước – đại học X.
Tới nay, cô ta vẫn không có chút tin tức gì của Diệp Đông, cũng không chủ động đi hỏi thăm, thậm chí đã quên mất anh.
Bây giờ, qua sáu năm, lần nữa gặp lại anh, nội tâm cô ta rất phức tạp.
Đồng thời, cô ta còn kích động hơn vậy.
Không phải vì cô ta còn tình cảm với Diệp Đông.
Mà vì rốt cuộc cô ta cũng đã có cơ hội để rửa mối nhục trước kia, để Diệp Đông biết mình ưu tú, xinh đẹp đến nhường nào!
Cô ta muốn Diệp Đông phải hối hận.
Cô ta còn muốn anh phải ngửa mặt nhìn lên!
Thật ra Diệp Đông cũng có chút áy náy với Lâm Ánh.
Dù sao lúc đó anh cũng đã từ chối cô ta trước mặt rất nhiều người.
Theo lý mà nói, anh chỉ nên âm thầm từ chối, giữ thể diện cho cô ta.
Lâm Ánh nhìn Vương Oánh.
“Đây là bạn học cấp ba của tôi, nể mặt tôi đi, đến đây thôi.”
Vương Oánh vội vàng cười tươi nói: “Giám đốc Lâm, tôi hiểu rồi ạ.
Nếu tôi biết bọn họ là bạn của cô, tôi tuyệt đối không dám đuổi…”
Lâm Ánh lại căn bản không để ý đến Vương Oánh.
Đồng thời, giọng điệu cô ta nói với Vương Oánh cũng là giọng ra lệnh.
Cho dù Vương Oánh bị đánh, nhưng nể mặt cô ta, nên cũng chỉ có thể nhẫn nhịn! Điều này cho thấy thể diện của cô ta cũng khá lớn!
Lâm Ánh cũng bắt đầu hỏi đến Diệp Đông.
“Mấy năm nay cậu vẫn luôn ở bên ngoài sao?”
Diệp Đông gật đầu, nói: “Phải!”
Đây là nói thật.
“Cậu vừa mới trở về?”
Lúc hỏi câu này, trong mắt Lâm Ánh bắt đầu có chút kiêu ngạo.
“Ừ.”
Diệp Đông trả lời ngắn gọn xúc tích.
“Nhìn cậu sa sút như thế, chắc hẳn cũng không có tính toán gì cho tương lai đúng không?”
Lâm Ánh càng thêm tự cao.
Cô ta biết, gia tộc của ông ngoại Diệp Đông đã sụp đổ, dù còn sót lại một công ty chăm sóc sức khỏe cuối cùng thì cũng đã đứng bên vực phá sản rồi.
Diệp Đông, bất kể là thân phận hay là cách ăn mặc, đều là một kẻ nghèo hèn ở tầng đáy của xã hội.
Trong mắt Lâm Ánh, có lẽ Diệp Đông đã chấp nhận số phận, đang chuẩn bị lấy vợ sinh con, đi trên con đường mà tất cả những người dân nghèo trong thành phố đều đi.
Cái cô công nhân bên cạnh Diệp Đông, chắc là người nhà anh ta đã tìm người mai mối cho anh ta rồi!
Kiểu con nhà phá sản như Diệp Đông, nhất định sẽ khua chiêng gõ trống mà đính hôn, kết hôn rồi sinh con…
Giống rất nhiều thanh niên lớn tuổi chưa kết hôn ở vùng núi nghèo khó, dùng các loại thủ đoạn để nhanh chóng “chốt đơn” được một cô vợ!
“Ừ, cô công nhân này là vợ sắp cưới của cậu sao? Cũng đẹp lắm.
Chắc là hai người sắp kết hôn rồi đúng không? Tôi chúc mừng hai người trước nhé!”
Lâm Ánh dùng giọng điệu của người thành công, cấp trên phê bình cấp dưới.
Lý Mỹ Na nghe Lâm Ánh nói vậy thì có chút bối