Sáng hôm sau, khi Phó Gia Du vừa đến Ngân hàng Thân Thông, Lý Kế Xương đã gọi vào phòng giao cho cô một nhiệm vụ cũng giống như nhiệm vụ bên Đảng cộng sản đã giao phó.
Lần này quân Nhật không chỉ triển khai đánh diện rộng với Bát lộ quân mà còn đối phó với Quân thống, cụ thể kế hoạch của bọn chúng là gì ai cũng chưa nắm chắc, Lý Kế Xương giao cho cô và Lý Thừa Nghiệp điều tra chuyện này.Trong phòng của Lý Thừa Nghiệp, Phó Gia Du ngồi bên cạnh Lý Thừa Nghiệp, bên kia là Kha Vũ, Hàn Tịnh và Lý Khiêm đứng sau lưng Phó Gia Du.
Phó Gia Du bình tĩnh tự rót cho mình ly trà, chậm rãi ngồi uống, bọn họ không mở miệng thì cô cũng không định mở miệng.- Hai vị đội trưởng, hai người sao cứ im lặng thế, rốt cuộc hai người định làm cái gì? – Rốt cuộc Kha Vũ là người mất kiên nhẫn trước lên tiếng.Nhìn nhìn Phó Gia Du lại nhìn Hàn Tịnh, Kha Vũ không vui nói:- Chủ nhiệm Lý làm gì không biết, nhiệm vụ đơn giản như vậy giao cho đội hành động của chúng ta làm là được rồi, cứ nhất quyết phải kéo thêm mấy người gây phiền làm gì chứ.Trong lời nói rõ ràng đang ám chỉ ai, kẻ ngốc còn nghe hiểu, Hàn Tịnh tức giận mặt đỏ rần muốn phản bác lại bị Phó Gia Du đưa tay ra hiệu ngăn cản, cô đành ấm ức ngậm miệng.Phó Gia Du không lên tiếng nhưng Lý Thừa Nghiệp lại mở miệng thay cô:- Kha Vũ – Trừng mắt nhìn hắn một cái, ra hiệu hắn không được nói bậy.Kha Vũ nể mặt Lý Thừa Nghiệp ngậm miệng không nói nữa, Lý Thừa Nghiệp quay sang Phó Gia Du hỏi:- Cô thấy đêm nay thế nào?- Được, càng nhanh càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng – Phó Gia Du đồng ý.Lý Thừa Nghiệp nhìn cô nghiêm túc gật đầu nói:- Tôi cũng nghĩ như vậy.- Anh đã từng đến đó chứ? – Phó Gia Du lại hỏi.- Đã đi một lần nhưng cũng không thông thuộc lắm – Lý Thừa Nghiệp dựa theo tình hình thực tế nói.Phó Gia Du hơi nhíu mi nói:- Đi một bước tính một bước.Hai người bọn họ anh một lời cô một lời khiến người bên cạnh như lọt vào sương mù không hiểu gì cả, Kha Vũ vẫn là người thiếu kiên nhẫn nhất lên tiếng:- Khoan, khoan đã, Thừa Nghiệp, hai người rốt cuộc đang nói gì thế?Lý Thừa Nghiệp nhìn hắn một cái mở miệng đáp lại:- Chúng ta định tối nay đi một chuyến đến phòng tình báo của Anayamoko một chuyến.Hàn Tịnh nhìn thấy Phó Gia Du gật đầu một cái, kinh ngạc cảm thán:- Hai người cũng hiểu ý nhau quá rồi – Chỉ vài câu không đầu không đuôi mà hai người còn nói được lâu như vậy.Được Hàn Tịnh nhắc nhở, Phó Gia Du mới kinh ngạc phát hiện bản thân cùng Lý Thừa Nghiệp quả thực hiểu ý nhau, dường như không cần hắn nói hết câu thì cô đã đoán được hắn muốn nói gì.
Nhưng lúc này không phải lúc để quan tâm những chuyện này, cô quay sang Lý Thừa Nghiệp hỏi:- Tối nay chúng ta làm sao?Lý Thừa Nghiệp cũng không nghĩ như Kha Vũ, không muốn mấy người Phó Gia Du đi theo, cùng cô thảo luận xem tối nay nên làm thế nào.Cuối cùng họ quyết định Lý Thừa Nghiệp và Phó Gia Du sẽ cùng đi vào Sở đặc vụ.
Tối hôm đó, nhân lúc trời tối đen, Lý Thừa Nghiệp và Phó Gia Du dùng dây thừng trèo lên cửa sổ ở bên hông góc khuất Sở đặc vụ, Kha Vũ, Hàn Tịnh và Lý Khiêm canh chừng ở bên ngoài.
Đặt chân vào bên trong Sở đặc vụ, nhẹ tay nhẹ chân chia ra hai hướng, họ đã hẹn nhau đúng mười phút nếu không tìm được gì cũng lập tức rút lui gặp nhau ở đây.
Phó Gia Du đi thêm vài bước cảnh giác nhìn bốn phía, có lẽ cô có chút may mắn đi qua vài căn phòng né tránh được mấy tên lính tuần tra, lập tức phát hiện một căn phòng đề bảng phòng văn thư.
Cô nghiêng người gần cửa nghe ngóng có tiếng bước chân nhè nhẹ, Phó Gia Du suy đoán hẳn là có một người bên trong.
Không có nhiều thời gian, Phó Gia Du không chần chừ đưa tay gõ cửa, người bên trong lập tức hỏi vọng ra, Phó Gia Du lại dùng tiếng Nhật trả lời, người bên trong không có chút nghi ngờ để cô đi vào.
Phó Gia Du mở cửa đi vào, hành động gần như chớp mắt cô lao đến đánh gục người bên trong tránh người đó kêu lên làm cho cô bại lộ.
Kéo người đó vào góc phòng, Phó Gia Du lập tức bắt đầu tìm kiếm xem thử có gì có ích không, lật xem sơ qua từng bộ hồ sơ.
Trong một bộ hồ sơ, sự xuất hiện của cái tên Hà Gia Viễn đã thu hút sự chú