Chuông báo động vang lên Sở đặc vụ phát hiện có người đột nhập có nghĩa là bọn họ không thể thoát ra bằng đường cũ được nữa, với lại bên ngoài phòng Anayamoko bây giờ chắc chắn có rất nhiều đặc vụ canh giữ, dù bọn họ có thể an toàn thoát ra từ phòng Anayamoko sang phòng bên cạnh, nhưng lại không thể bước ra căn phòng này mà không kinh động tới người khác.
Lý Thừa Nghiệp bước đến gần cửa, vén lên chút màn cửa nhìn ra bên ngoài để xem xét tình hình, Phó Gia Du lại nhìn quanh muốn tìm ra đường thoát, ánh mắt của cô dừng tại cửa sổ duy nhất trong phòng, cô bước nhanh tới nhẹ nhàng mở cánh cửa sổ mà không phát ra tiếng động, nhìn xuống đường, may mắn là con đường bên dưới khá yên tĩnh, chưa bị kẻ địch phát hiện canh chừng.
Nhưng có điều khó là đây là tầng ba, bọn họ không thể nhảy từ trên này xuống, Phó Gia Du suy tư lại nhìn thấy đường ống nước ở ngay bên cạnh cửa sổ, trong đầu hình dung một chút dường như cô đã nghĩ ra được.
Ra hiệu với Lý Thừa Nghiệp, đợi hắn đến gần, cô ra hiệu cho hắn nhìn đường ống nước, Lý Thừa Nghiệp nhanh chóng hiểu ý của cô gật đầu một cái.“Pằng…pằng…” Bọn họ chưa kịp hành động thì bên ngoài đã vang lên tiếng súng, Lý Thiên Hàng và Phó Gia Du đồng loạt biến sắc, rất có thể mấy người Kha Vũ ở bên ngoài đã bị phát hiện.
Họ không thể tiếp tục do dự nữa, Lý Thừa Nghiệp canh chừng, Phó Gia Du leo ra cửa sổ bám lấy đường ống nước cẩn thận cố gắng không phát ra tiếng động từ đó trèo xuống.
Lý Thừa Nghiệp vừa canh chừng vừa để ý thấy được Phó Gia Du đã an toàn leo xuống, bản thân liền hành động cũng bám lấy đường ống nước leo xuống.
Hai chân vừa chạm đất, bọn họ đã hấp tấp chạy đi, bọn họ phải kiểm tra xem người đang đấu súng là ai.
Đuổi tới chỗ bọn họ dặn dò mấy người Kha Vũ đợi, mấy người Kha Vũ quả thật đang đấu súng với người Nhật.
Nhưng chưa đợi được Lý Thừa Nghiệp và Phó Gia Du đi ra, nên cho dù rất khó khăn họ vẫn cắn răng chống đỡ, khói súng bay đầy trời, đạn lạc khắp nơi.
Lý Thừa Nghiệp và Phó Gia Du lập tức nổ súng giải khai chút khốn quẫn cho bọn họ.
Người Nhật phải chia ra bắn trả cả hai bên, Lý Thừa Nghiệp và Phó Gia Du ra hiệu cho Kha Vũ và Hàn Tịnh, Lý Khiêm mau mau rút lui.
Hàn Tịnh và Lý Khiêm đi trước, Kha Vũ đi sau nhưng khi hắn quay người có biến cố đã xảy ra, một họng súng hướng về hắn.
Phó Gia Du là người đã phát hiện, gần như không do dự cô đã xông ra chắn trước người của Kha Vũ, viên đạn bay thẳng tới ghim thẳng vào vai của Phó Gia Du.
“Hự” Phó Gia Du kêu lên một tiếng, đôi môi cắn chặt, chân mày nhíu lại, cô đang cố gắng chịu đựng đau đớn.
Lý Thừa Nghiệp rốt cuộc phát hiện mọi chuyện, bắn chết tên vừa muốn bắn lén Kha Vũ, rồi chạy đến chỗ của Kha Vũ và Phó Gia Du.
Chỉ trong chốc lát nhưng Kha Vũ đã trải qua rất nhiều, thoát chết trong gang tấc rồi kinh sợ hãi hùng, cuối cùng là khó nén kinh ngạc, đợi hắn phục hồi tinh thần lập tức đưa tay ra đỡ lấy Phó Gia Du, mở miệng ngập ngừng hỏi:- Cô…cô có sao không? – Trước giờ hắn luôn chống đối Phó Gia Du, hắn thật sự không thể tin được cô có thể hi sinh bản thân để cứu hắn.Lý Thừa Nghiệp chạy đến cũng hỏi một câu y như vậy:- Cô có sao không? – Sắc mặt không tốt, chân mày nhíu lại nhìn vết thương ở đầu vai đang thấm máu đỏ của Phó Gia Du.Phó Gia Du cắn răng lắc đầu đáp:- Không sao, chúng ta mau đi thôi.Lúc này, bọn họ không có thời gian quan tâm vết thương, ánh mắt liếc nhìn lẫn nhau, Phó Gia Du đi trước, hai người Kha Vũ và Lý Thừa Nghiệp hộ phía sau, lần lượt rút lui.Chạy vòng quanh một hồi, bọn họ đi đến nhà của Hàn Tịnh, mặc dù ở bên cạnh Phó Gia Du lại không về nhà, cô không muốn khiến cho mẹ phải lo lắng, trước tiên cô phải xử lý vết thương đã.
Hàn Tịnh và Lý Khiêm rút lui trước đã đợi ở đây một lúc, vừa vào cửa phát hiện Phó Gia Du bị thương, Hàn Tịnh hốt hoảng kêu lên:- Chị Tịnh Dung, sao chị lại bị thương thế? – Ánh mắt giận dữ trách cứ nhìn hai người Lý Thừa Nghiệp và Kha Vũ, trách