Nghe vậy, Phó Gia Du cũng giật mình phát hiện bản thân thất thần, lập tức thu hồi tầm mắt:- Không có, tôi đang suy nghĩ chút chuyện nên có chút thất thần thôi.Cẩn Gia Lạc muốn tiếp tục hỏi nhưng Phó Gia Du đã quay người đi, đến bên cạnh Cẩn Gia Tú và Hàn Tịnh, cùng họ thảo luận chuyện chọn quần áo.
Cẩn Gia Tú và Hàn Tịnh mỗi người chọn hai kiểu quần áo, lại chọn một kiểu cho Phó Gia Du, đặt tiền cọc và hẹn ngày đến lấy quần áo cũng đã mất mấy tiếng đồng hồ.
Đợi bọn họ từ tiệm quần áo bước ra thì trời đã nhá nhem tối, Cẩn Gia Tú đề nghị:- Chúng ta cùng đi ăn tối đi – Đôi mắt tròn xoe lấp lánh trông mong nhìn Phó Gia Du làm cho lời từ chối của cô nuốt ngược trở lại, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.Bọn họ đi đến một nhà hàng món Trung, Cẩn Gia Tú vui vẻ cùng Hàn Tịnh thảo luận gọi món, nói mãi không ngớt.- Hôm nay chúng ta ăn tiệc toàn cá đi – Cẩn Gia Tú đề nghị.Phó Gia Du lại lắc đầu nói:- Không được, gọi thêm vài món khác đi, Lưu thiếu không thích ăn cá – Gần như theo quán tính cô đã nói như vậy, từ khi biết Lưu Nhân chính là anh hai của cô Hà Gia Nhân, cô đã từ mẹ nuôi hỏi thăm không ít sở thích của anh hai.Phó Gia Du vẫn không để ý câu nói của cô có bao nhiêu mờ ám cho đến khi mọi ánh mắt kinh ngạc đều đổ dồn vào cô, cô mới nhận ra câu nói của cô dường như không đúng, thân phận hiện giờ của cô đối với Lưu Nhân chỉ là một người xa lạ hoặc có thể nói chỉ là mới quen, cô không thể nào biết được sở thích của Lưu Nhân.
Nhưng Phó Gia Du cũng trầm mặc không mở miệng giải thích, tránh càng nói lại càng sai.
Cẩn Gia Tú lại hơi e dè nhỏ giọng hỏi:- Chị Gia Du, sao chị lại biết Lưu đại ca không thích ăn cá?- Lần trước đi ăn chung với mọi người, chị nhìn thấy Lưu thiếu không hề chạm vào món cá, chị đoán vậy thôi – Đây là cái cớ duy nhất Phó Gia Du có thể nghĩ ra.Cẩn Gia Tú ngây thơ không suy nghĩ nhiều, Hàn Tịnh cũng không để ý lắm, Lưu Nhân chỉ cảm khái sức quan sát của Phó Gia Du khá tốt rồi không để ý nhiều, duy chỉ có Cẩn Gia Lạc ánh mắt tò mò lại mang cảm xúc kì lạ không rõ, Phó Gia Du mất tự nhiên né tránh ánh mắt của hắn.Ăn uống xong đã trễ rồi, bọn họ không có tiếp tục đi đâu, Cẩn Gia Lạc quay sang nói với Lưu Nhân:- Lưu thiếu, anh giúp tôi đưa Tú nhi về đi – Tay thì giữ chặt tay của Phó Gia Du đang định rời đi.Phó Gia Du trừng mắt khó hiểu nhìn hắn, ánh mắt muốn hỏi hắn có ý gì.
Lưu Nhân nhìn ra bọn họ có chuyện muốn nói, gật đầu đồng ý:- Được – Sau đó mở cửa xe cho Cẩn Gia Tú.Cẩn Gia Tú cũng nhìn ra bọn họ có mờ ám, hiểu ý kéo tay Hàn Tịnh mở miệng đề nghị:- Chị Tịnh, chúng em đưa chị về luôn nha.Hàn Tịnh liếc Phó Gia Du một cái rốt cuộc đồng ý, cùng Cẩn Gia Tú lên xe của Lưu Nhân.Phó Gia Du muốn rút tay lại nhưng không tiện hành động quá khích nên cứ dùng dằng, đợi mấy người khác rời khỏi, cô liền dùng lực rút tay lại, khó chịu hỏi:- Cẩn Gia Lạc, anh muốn gì đây?Không muốn làm đau Phó Gia Du, Cẩn Gia Lạc đành buông lỏng tay, mở miệng đề nghị:- Anh đưa em về.- Không cần, tự tôi về được – Không cần suy nghĩ, Phó Gia Du lập tức từ chối.Cẩn Gia Lạc mất kiên nhẫn không muốn nói nhiều với Phó Gia Du, đưa tay lần nữa kéo tay của Phó Gia Du, mở cửa dùng lực đẩy Phó Gia Du lên xe.
Phó Gia Du trước giờ không thích bị ép buộc muốn phản kháng nhưng lại nhớ đến Cẩn Gia Lạc đã từng giúp cho cô, bất đắc dĩ ngồi im trên xe.
Nhưng cô vẫn bực bội, hắn lên xe cũng không mở miệng nói một câu nào.Nãy giờ có thể nói lòng của Cẩn Gia Lạc lửa giận đốt hừng hực, bây giờ nhìn thái độ thờ ơ của Phó Gia Du càng thêm tức giận, giẫm chân thắng đột ngột.
Xe dừng lại đột ngột làm cho cả người suýt đập vào phía trước, Phó Gia Du lạnh lùng quay sang trừng mắt nhìn Cẩn Gia Lạc hỏi:- Cẩn Gia