Chậm rãi cẩn thận đi vào thư phòng của Cẩn Thiên rồi lại mở tủ bảo hiểm, tốn chút thời gian nhưng vẫn mở được nó.
Bên trong chứa một ít tiền, còn có một số tài liệu, Phó Gia Du không để ý đến tiền, lấy tài liệu bên trong nhìn qua một lượt, là một số kinh doanh buôn bán của Cẩn gia, đối với cô những thứ này tạm thời không quá quan trọng, không tìm được gì cô hơi thất vọng.
Đặt mọi thứ vào lại tủ bảo hiểm rồi đóng lại, Phó Gia Du nhìn một vòng trong thư phòng, lại mở các ngăn bàn tìm kiếm, cô muốn tìm ra một thứ gì đó liên quan đến chuyện năm xưa.
Thất vọng càng lớn khi cô không tìm được thứ gì, cô nhìn quanh thư phòng một lượt, cô phát hiện bố trí bình hoa và tượng gỗ được đặt hình như có mục đích gì đó, cô cứ thấy nó kì lạ, khi cô định chạm đến chúng thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tuy rất nhẹ nhưng cô vẫn nghe ra, cô lập tức mở ra cửa sổ rồi nhảy ra, đóng lại cửa sổ, đứng nép sang một bên, không phát ra bất cứ thanh âm gì, tai nghe ngóng phát hiện có người bước vào thư phòng, tiếng bước chân rõ ràng có lực, Phó Gia Du đoán người này không thể là Cẩn Thiên.
Người bước vào dường như nghi ngờ gì đó tìm kiếm xung quanh một hồi, bước tới mở toang cửa sổ, Phó Gia Du ngưng thần nín thở, hai tay nắm chặt.
Rốt cuộc hắn đóng cửa sổ lại, không hề phát hiện điều gì, rồi từ từ rời khỏi phòng.
Phó Gia Du thở phào nhẹ nhõm, cũng không trèo ngược lại vào trong phòng, theo hướng phòng của Cẩn Gia Tú tìm cách trèo qua, lại từ cửa sổ trèo vào trong phòng của Cẩn Gia Tú.
Lúc cô đang ở trong phòng tắm chỉnh trang lại bản thân thì bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, có người hỏi vọng vào:- Chị Gia Du, chị xong chưa? – Là tiếng của Cẩn Gia Tú.- Chị xong rồi, chị ra liền đây – Mở cửa bước ra, Phó Gia Du đáp rồi lại hỏi – Gia Tú, em cứ ăn cơm đi, chị xong rồi tự xuống được mà.Cẩn Gia Tú kéo tay của Phó Gia Du nói:- Chúng ta cùng đi xuống thôi.Lúc Phó Gia Du cùng Cẩn Gia Tú trở lại bàn ăn, Phó Gia Du phát hiện có thêm một người, Cẩn Gia Văn ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, Phó Gia Du không thèm để ý ngồi lại chỗ của mình, âm thầm suy đoán người lúc nãy vào phòng hẳn là Cẩn Gia Văn, hắn luôn đề phòng cô, may mắn không để hắn phát hiện ra điều gì.- Có người cứ thích đến đây không biết có âm mưu gì – Cẩn Gia Văn thấy Phó Gia Du không quan tâm hắn tức giận lầm bầm.Dù lầm bầm nhưng thanh âm lại rất lớn như đang nói cho ai đó nghe, Phó Gia Du chưa phản ứng thì Cẩn Gia Lạc “cạch” một tiếng trừng mắt nhìn Cẩn Gia Văn, giọng điệu nghiêm khắc hỏi:- Gia Văn, âm mưu? Em đang nói ai thế?- Anh hai, em… - Đối diện với Cẩn Gia Lạc, Cẩn Gia Văn có chút dè chừng.Không đợi Cẩn Gia Văn nói tiếp, Cẩn Gia Lạc đã cắt ngang:- Cẩn Gia Văn, anh chỉ nói với một lần thôi, Phó Gia Du chính là người con gái anh đã chọn, cũng chính là chị dâu tương lai của em, em phải tôn trọng cô ấy, nếu không đừng trách anh không nể mặt tình anh em.Cẩn Gia Văn kinh hoảng nhìn Cẩn Gia Lạc, không ngờ tình cảm của anh trai với Phó Gia Du lại sâu đậm như vậy.
Không chỉ Cẩn Gia Văn mà Phó Gia Du cũng vô cùng bất ngờ với lời nói của Cẩn Gia Lạc, cô không hề nghi ngờ lời của Cẩn Gia Lạc là giả bởi vì tính cách của hắn nghiêm cẩn, hắn đã không muốn điều gì thì không có điều gì có thể ép buộc hắn.
Nhưng cô lại kinh ngạc khi Cẩn Gia Lạc lại xem trọng cô hơn hẳn em trai ruột của hắn, vì cô hắn có thể trở mặt với Cẩn Gia Văn, đáy lòng cô có chút ngọt ngào lại có chút chua chát, ngọt ngào vì hắn thật lòng yêu thương cô, chua chát lại vì giữa bọn họ có huyết hận thâm thù, cô không thể, không thể yêu Cẩn Gia Lạc được, Phó Gia Du tự nhắc nhở bản thân.- Anh hai, em biết rồi – Vì kính trọng Cẩn Gia Lạc, Cẩn Gia Văn sẽ thử chấp nhận Phó Gia Du, buông bỏ thành kiến đối với cô.Tiếp theo, không khí bữa ăn tối cũng xem như yên ổn, hài hòa, Cẩn Thiên đối với Phó Gia Du càng thêm hài lòng, tính cách của cô xem ra mạnh mẽ, trong cương