Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Cẩn Gia Lạc nắm tay Phó Gia Du đi tới bàn ngồi xuống, Phó Gia Du cẩn thận bày đồ ăn ra bàn, đưa đũa cho Cẩn Gia Lạc nói:- Anh thử đi, mấy món này là em tự làm đó.
- Em cùng ăn với anh đi – Cẩn Gia Lạc đề nghị.
Phó Gia Du khẽ lắc đầu từ chối:- Không cần, em đã ăn rồi, anh cứ ăn đi.
Cẩn Gia Lạc ăn thử mở miệng khen ngợi:- Rất ngon, tay nghề rất tốt – Phó Gia Du tươi cười rạng rỡ đáp lại.
Khi Cẩn Gia Lạc cúi người chăm chú ăn cơm, ý cười của Phó Gia Du biến mất, đôi mắt lóe lên, suy nghĩ hồi lâu rồi mới mở miệng:- Gia Lạc, dạo này anh đang bận việc gì thế?- Chỉ là chút rắc rối trong kinh doanh mà thôi – Cẩn Gia Lạc không đề phòng trả lời.
Phó Gia Du tất nhiên biết rõ thực sự không phải chỉ là chút rắc rối như trong lời của Cẩn Gia Lạc bởi vì do chính cô đã gây ra mọi chuyện, nhưng cô không thể nói ra, chỉ đề nghị:- Nếu anh có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với em nha.
- Được – Cẩn Gia Lạc không chút nghi ngờ đồng ý.
Lúc này lại có tiếng gõ cửa, không đợi người bên trong đồng ý, Cẩn Gia Văn đã lo lắng mở cửa bước thẳng vào nói:- Anh hai, em nghe nói… - Thấy trong phòng không chỉ có mình Cẩn Gia Lạc, Cẩn Gia Văn khựng lại, lời muốn nói nuốt ngược trở lại, đổi lời nói – Anh hai, em có chuyện muốn nói với anh – Ánh mắt lại mang theo đề phòng nhìn Phó Gia Du.
Phó Gia Du tất nhiên cảm nhận được ánh mắt của Cẩn Gia Văn mở miệng:- Gia Lạc, em chỉ tới đưa cơm cho anh thôi, bây giờ em về đây, nếu anh có chuyện gì thì gọi cho em.
- Được – Cẩn Gia Lạc đồng ý, Phó Gia Du đứng lên, lúc đi đến bên cạnh Cẩn Gia Văn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc lẻm trừng mắt nhìn hắn rồi mới xoay người rời khỏi.
Ở bên ngoài phòng, Phó Gia Du vẫn còn nghe thanh âm nói chuyện bên trong.
- Anh hai, sao anh lại để cô ta vào đây? – Cẩn Gia Văn oán giận hỏi.
Cẩn Gia Lạc nhàn nhạt trả lời:- Cô ấy chỉ đến đem đồ ăn cho anh thôi.
- Anh hai, em không tin cô ta, anh phải đề phòng cô ta – Cẩn Gia Văn tiếp tục nói.
- Cẩn Gia Văn – Cẩn Gia Lạc lớn tiếng gọi tên hắn, nghiêm túc nhìn vào hắn nghiêm túc gằn từng chữ - Phó Gia Du chính là người con gái anh yêu, anh xem trọng cô ấy hơn bất cứ thứ gì, anh không cho phép bất cứ ai nghi ngờ hay tổn hại cô ấy, dù cho người đó là em.
- Nhưng… - Cẩn Gia Văn vẫn muốn nói gì đó.
Cẩn Gia Lạc quét mắt lạnh lùng nhìn hắn cắt ngang nói:- Huống chi cô ấy vốn không biết gì cả.
Cẩn Gia Lạc đã nói như vậy thì Cẩn Gia Văn không định tiếp tục nói ra những lời không tốt đẹp về Phó Gia Du nữa, chuyển sang hỏi Cẩn Gia Lạc về chuyện đã xảy ra.
Phó Gia Du rời khỏi, ở bên ngoài gặp được Cẩn Gia Tú và Lưu Nhân vừa tới, Cẩn Gia Tú nắm tay của Lưu Nhân vừa xuống xe nhìn thấy Phó Gia Du vui mừng kéo Lưu Nhân đi tới hỏi:- Chị Gia Du, sao chị lại ở đây?- Chị đem chút đồ ăn đến cho anh hai em – Phó Gia Du trả lời, ánh mắt nhìn sang Lưu Nhân bên cạnh lại hỏi – Hai người tới đây làm gì?Cẩn Gia Tú không chút nghĩ ngợi đáp lại:- Anh Nhân nghe nói Cẩn gia xảy ra rắc rối nên muốn đến hỏi một tiếng, nếu có gì cần giúp đỡ anh ấy có thể giúp.
Giúp đỡ? Lưu Nhân muốn giúp đỡ Cẩn gia? Thật nực cười mà, Cẩn gia chính là hung thủ gián tiếp hại hắn tan nhà nát cửa, hắn thế mà muốn giúp đỡ cho Cẩn gia.
Đôi mắt của Phó Gia Du tối lại, cụp xuống che giấu sóng gió to lớn tận đáy lòng, trong khoảnh khắc đó cô rất