Trở lại Los Angeles một tuần, Vương Kiệt Hi lại muốn dẫn y về nước, Hoàng Thiếu Thiên có chút kinh ngạc, nhưng từ khi gặp được nhóc con kia, y thật sự rất nhớ nó, cho dù có quay về căn nhà đã gắn bó với y từ khi tỉnh dậy, y vẫn luôn cảm thấy như thiếu mất thứ gì.
Do vậy, Hoàng Thiếu Thiên rất tình nguyện về Bắc Kinh.
"Thiếu Thiên, bác sĩ đã kiểm tra toàn diện cho em, sức khỏe của em hiện tại rất tốt, em có muốn làm gì không? Lần này về nước chúng ta sẽ ở lại lâu, mà anh đang có chút việc sẽ tương đối bận rộn, sợ là không nhiều thời gian ở bên em, em có muốn tìm một công việc gì đó làm cho đỡ nhàm chán không?"
Hoàng Thiếu Thiên nghi hoặc nhìn Vương Kiệt Hi, "Không phải anh có chuyện gì giấu em đấy chứ?"
"Hả?" Vương Kiệt Hi cười, "Sao vậy?"
"Anh gần đây rất kì lạ nha, đột nhiên trở lại Los Angeles, lại đột nhiên về nước, hơn nữa không phải em đi đâu anh cũng không yên lòng sao? Bây giờ lại chủ động bảo em ra ngoài?"
Vương Kiệt Hi xoa đầu y, "Em đấy, trước đây không phải lúc nào cũng càu nhàu anh coi em là hài tử, chuyện gì cũng không cho em làm sao? Lúc trước anh đúng là không yên tâm, vết thương cũ của em nặng như vậy, anh sợ chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng hiện tại bác sĩ đã nói vết thương đã hồi phục, anh còn giữ em trong nhà nhất định em sẽ oán giận bên tai anh mỗi ngày mất."
"Chính là thế đấy, anh nên làm như vậy sớm hơn mới phải.
Em thật ra đã khỏe lại lâu rồi, là do anh quá lo lắng thôi."
"Ân ân, vì vậy em có thể nghĩ xem muốn ra ngoài làm gì không.
Hoặc là tiếp tục công việc cũ? Em đã biết trước đây em là diễn viên, hơn nữa diễn xuất cũng rất tốt chứ? Lần trước em xuất hiện trước công chúng, bây giờ mọi người đều biết em còn sống, ngày ngày trông ngóng em trở lại màn ảnh đấy."
"Tuy là như vậy nhưng em không nhớ chuyện cũ, nhất định sẽ diễn không tốt, đến lúc đó liệu có phá hủy hình tượng không?"
"Sợ gì? Anh cũng không phải muốn em kiếm tiền, chỉ là lo lắng em buồn chán mà thôi."
"Nói không chừng sẽ có người mắng em nói em làm hỏng hình ảnh tốt đẹp trong lòng họ."
"Ai dám mắng em anh thuê thủy quân mắng lại, còn sợ bọn họ sao?"
Hoàng Thiếu Thiên cười rộ lên, "Vương tổng, tiền của anh đều tiêu như vậy hay sao?"
Kì thật chuyện có muốn trở lại nghiệp cũ hay không Hoàng Thiếu Thiên vẫn chưa suy nghĩ kĩ càng, sau khi về nước, chuyện đầu tiên y làm là đến nhà trẻ mà Diệp Tự Dương đang học, nhóc con ánh mắt rất sắc, vừa liếc mắt liền thấy y, lập tức nhào tới, "Thiếu Thiên ba ba, ba thật sự tới thăm con nha! Con còn nghĩ ba không cần con nữa, nhiều ngày như vậy cũng không đến gặp con!"
Trong khoảng thời gian này Hoàng Thiếu Thiên vẫn luôn rất nhớ nó, hiện tại nhóc con ở trong ngực nhu thuận dụi đầu làm nũng, cảm giác này thật sự rất thỏa mãn.
Y hôn nhẹ lên trán nó, "Ngoan, không phải chỉ đến gặp con, sau này ba nhất định sẽ thường xuyên tới thăm con."
Nhóc con ôm cổ y, "Thiếu Thiên ba ba nói phải giữ lời, chúng ta ngoắc tay..." Nó vừa nói vừa duỗi ra ngón út nhỏ xíu mập mạp.
Hoàng Thiếu Thiên cũng chiều theo ý nó, "Được, chúng ta ngoắc tay."
Nhóc con vui vẻ thơm má y một cái, bảo mẫu đến đón nó đứng bên cạnh nhắc nhở, "Phiền Phiền, chúng ta phải về rồi."
Nhóc con ôm Hoàng Thiếu Thiên không buông, "Thiếu Thiên ba ba cùng con về nhà có được không? Buổi tối hôm nay Diệp Tu ba ba có việc, con phải ăn cơm một mình, Thiếu Thiên ba ba về với con nha?"
Tuy Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy như vậy không ổn lắm, nhưng nghĩ đến nhóc con phải ăn cơm một mình hiển nhiên rất đau lòng, vì vậy không hề nguyên tắc mà lập tức đồng ý.
Nhóc con thỏa mãn không thôi, suốt cả đường đi đều líu ríu trò chuyện, trong lớp có bạn nữ nào xinh xắn, lão sư nào yêu quý nó, bạn nam nào hay quậy phá nó không thích, còn có Diệp Tu ba ba mấy hôm trước tâm trạng không tốt không nói chuyện với nó, không hiểu vì sao gần đây lại luôn luôn vui vẻ như vậy.
Hoàng Thiếu Thiên càng nghe càng thấy nhóc con này quả thật chính là con trai của mình, chưa nói dung mạo cùng y có mấy phần tương tự, ngay cả nói nhiều cũng giống y chang.
Cơm tối là bảo mẫu làm, hương vị đương nhiên không tệ, có điều Hoàng Thiếu Thiên lại theo bản năng so sánh với cơm Diệp Tu nấu một chút, sau đó phát hiện ra y càng thích ăn cơm Diệp Tu nấu hơn.
Buổi tối Diệp Tu có việc về muộn, tới khi trở về liền nhìn thấy nhóc con đang nằm trong lòng Hoàng Thiếu Thiên nói chuyện.
Hai người ngồi trên sofa, nhóc con vui vẻ kể chuyện, Hoàng Thiếu Thiên cúi đầu nhìn nó, hạnh phúc từ đáy mắt tràn ra như đang nhìn cả thế giới của mình.
Diệp Tu đột nhiên cảm thấy viền mắt hơi nóng, khung cảnh này thật sự quá ấm áp.
Nếu như năm xưa Hoàng Thiếu Thiên không gặp chuyện bất trắc, có lẽ mỗi buổi tối hắn trở về đều có thể thấy khung cảnh như vậy, sau đó Hoàng Thiếu Thiên sẽ đặt nhóc con xuống, đi tới đón hắn bằng một nụ hôn.
Đáng tiếc, hiện tại điều đẹp đẽ ấy chỉ tồn tại trong tưởng tượng của hán.
Nghe được tiếng động, Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu, sau khi thấy hắn liền ngượng ngùng thả nhóc con xuống, đứng dậy, "Ngại quá, tôi...!muốn tới thăm nó một chút.
Xin lỗi, đã không báo trước với anh."
Tại sao phải báo trước với anh? Đó là đứa trẻ em mang thai mười tháng sinh ra, ai có quyền ngăn cản không cho em gặp nó đây?
Diệp Tu đè xuống đau đớn trong lòng, cười nói, "Phiền Phiền rất nhớ em, luôn nhắc đến em, em có thể tới nó sẽ rất vui vẻ.
Sau này em muốn gặp nó lúc nào cũng được, hoặc anh dẫn nó tới chỗ em."
"Đúng vậy, con rất nhớ Thiếu Thiên ba ba, Thiếu Thiên ba ba là ba ba của con, ba muốn gặp con lúc nào liền gặp lúc ấy, không cần phải báo trước với Diệp Tu ba ba.
Hay là cuối tuần chúng ta đến công viên, lần trước con thấy ba đưa một em nhỏ đến chơi đu quay, con cũng muốn ba dẫn con tới."
Hoàng Thiếu Thiên căn bản không từ chối được nó, "Được, cuối tuần đưa con đi."
Nhóc con vui vẻ nhảy nhót, "Ba ba nói rồi nhé! Bây giờ con đi làm bài tập, lát nữa ba nhớ kiểm tra giúp con nha!" Nói xong liền ôm cặp sách trở về phòng.
Hoàng Thiếu Thiên không biết làm sao nhìn Diệp Tu, nhóc con kia tự quyết định như vậy, không phải hiện tại y chưa thể về hay sao?
Chẳng lẽ còn phải ngồi chung với Diệp Tu?
Y cảm giác bản thân vẫn có chút lo sợ.
Diệp Tu nhận ra y đang không được tự nhiên, "Anh đưa em trở về trước?"
"Nhưng nếu vậy lát nữa nó ra không thấy tôi sẽ rất thất vọng chứ?"
"Vậy, chúng ta tản bộ?" Diệp Tu đề nghị.
Hoàng Thiếu Thiên cân nhắc một chút, dù sao cũng tốt hơn hai người ở cạnh nhau, vì vậy liền cùng hắn xuống lầu.
Tuy Hoàng Thiếu Thiên vẫn chưa thể hoàn toàn thả lỏng, nhưng bên ngoài cũng có rất nhiều người đang đi dạo, y không cần nói gì chỉ cần ngắm cảnh vật cũng rất tốt.
Diệp Tu cũng không chủ động lên tiếng, hắn có thể thấy được Hoàng Thiếu Thiên có chút sợ hắn, vì vậy hắn không muốn ép y càng thêm bài xích bản thân mình.
Ánh mắt Hoàng Thiếu Thiên phiêu động xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy có một cục bông xù mềm mại đang cọ cọ dưới chân mình, y cúi đầu nhìn, hóa ra là một chú chó Hiromi tròn vo như kẹo bông gòn, không khỏi ngồi xuống vuốt lông nó, "Tên nhóc này không sợ người lạ sao?"
Cún con không những không sợ người lạ, còn đặc biệt thân thiết với Hoàng Thiếu Thiên, dụi dụi cọ cọ liếm tay y, đuôi nhỏ lắc lư liên tục.
Hoàng Thiếu Thiên vui vẻ quên cả ngượng ngùng ban đầu, quay đầu cười hỏi Diệp Tu, "Đây là chó nhà ai nha? Thật đáng yêu, sao nó thích tôi như vậy?"
Nụ cười của y khiến cõi lòng Diệp Tu mềm mại một mảnh, cũng bước tới ngồi xuống cùng y trêu chọc cún con, cún con cũng rất quen thuộc Diệp Tu, nhưng đương nhiên nó càng yêu thích Hoàng Thiếu Thiên hơn, liếm liếm tay hắn một chút lại cùng Hoàng Thiếu Thiên chơi đùa.
"Lần đầu tiên em gặp nó, nó mới hơn một tháng tuổi.
Dường như từ lần đầu tiên nó đã rất thích em, mỗi lần được ra ngoài thấy em đều chạy tới, phải chủ nhân ôm đi mới chịu về nhà."
Hoàng Thiếu Thiên hơi sững sờ, chủ nhân của cún con đã xuất hiện, thấy Hoàng Thiếu Thiên không khỏi sửng sốt một chút, sau đó kinh hỉ hô lên, "Cậu thật sự còn