Vừa về đến nhà, Hoàng Thiếu Thiên liền lấy trong tủ lạnh ra một khối đá chườm.
Tuy y không định đi theo con đường thần tượng, nhưng làm diễn viên cũng phải lên hình, phải bảo vệ gương mặt thật tốt.
Qua một đêm, sưng đỏ tuy giảm bớt, nhưng hai vệt máu trên mặt lại càng thêm rõ ràng.
Cũng may hiện tại kỹ thuật hóa trang rất tốt, thợ trang điểm tô tô dặm dặm một hồi, căn bản người khác cũng không nhìn ra vết thương của y.
Hoàng Thiếu Thiên là người mới duy nhất không có bối cảnh trong tổ diễn xuất, nên mỗi ngày đều đến rất sớm, cho dù không có cảnh diễn cũng sẽ xem người khác diễn như một cách học tập.
Buổi chiều, Tô Mộc Tranh đột nhiên tới cạnh y, quan tâm hỏi han mặt y có bị thương nặng lắm không, đã đến bệnh viện kiểm tra chưa.
Hoàng Thiếu Thiên có điểm thụ sủng nhược kinh, Tô Mộc Tranh chính là nữ diễn viên trẻ nổi tiếng nhất hiện tại, tuy tuổi không lớn nhưng cũng giành được không ít giải thưởng lớn nhỏ, nàng chính là nữ thần thánh khiết trong lòng vô số nam nhân, hơn nữa còn là em gái của Tô Mộc Thu!
Thân là nữ chính trong tác phẩm, địa vị của Hoàng Thiếu Thiên so với nàng kém mười tám lần cũng không phải nói quá, vậy mà đối phương lại chủ động đến bắt chuyện với y!
"Không có chuyện gì, cảm ơn Tô tỷ tỷ quan tâm!" Hoàng Thiếu Thiên vội đứng lên đáp lời.
Tô Mộc Tranh cười dịu dàng kéo y ngồi xuống, nhét vào tay y một tuýp thuốc, "Sưng đỏ dễ tiêu nhưng hai vết thương kia phải một thời gian mới lành được, cậu dùng thử thuốc này xem, tôi dùng thấy hiệu quả rất tốt." Nói xong còn chăm chú nhìn y, "Cậu dùng phấn để che vết thương sao? Nếu không có cảnh quay cũng đừng trang điểm, như vậy sẽ càng lâu lành."
Hoàng Thiếu Thiên nhận lấy tuýp thuốc, "Cảm ơn Tô tỷ tỷ!"
"Không có gì, đều là đồng nghiệp mà.
Chuyện hôm qua tuy hơi quá đáng, nhưng cô ấy là tiền bối, chúng ta cũng không thể nói gì nhiều, lần sau cậu diễn cùng cô ấy nhớ chú ý một chút.
Trong vòng luẩn quẩn này là như vậy, người mới luôn phải chịu ủy khuất.
Bất quá năng lực diễn xuất của cậu rất tốt, hôm qua tôi và Vân Tú cùng xem, Vân Tú còn khen cậu không ngớt, nói cậu không giống người mới một chút nào.
Cậu nhất định sẽ nổi tiếng!"
"Đúng vậy đúng vậy, Thiếu Thiên, tôi có thể gọi cậu như vậy không? Cậu ngàn vạn không cần bởi vì bất công hôm qua mà nản lòng thoái chí nha, mọi người đều rất xem trọng cậu!"
Không biết từ khi nào Sở Vân Tú cũng tiến tới đây, ngồi cạnh Tô Mộc Tranh dùng ánh mắt khích lệ nhìn y.
Hoàng Thiếu Thiên bỗng nhiên cảm thấy gần đây y được quý nhân phù trợ, đầu tiên là Tô Mộc Thu, sau đó là Chu Trạch Khải, hiện tại lại là Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú!
Sở Vân Tú cũng là diễn viên đang rất hot, bộ phim này có Tô Mộc Tranh nàng mới diễn vai nữ số Hai, những bộ phim khác đều nhận vai nữ chính.
Hình tượng của Sở Vân Tú cũng không giống Tô Mộc Tranh, nếu Tô Mộc Tranh là nữ thần ôn nhu ngọt ngào khiến người khác yêu thích động lòng, nàng lại chính là ngự tỷ mạnh mẽ hào sảng, mỗi người đều có nét riêng, mười phân vẹn mười, rất khó để nói ai là người được yêu thích hơn!
Đương nhiên, quan hệ tốt đẹp của hai người là chuyện được cả giới công nhận.
Được hai người đồng thời an ủi cổ vũ như vậy, đãi ngộ này không phải ai muốn có đều có!
Hoàng Thiếu Thiên liên tục gật đầu, "Cảm ơn Vân Tú tỷ, tôi cũng không nổi giận, có lẽ là do tiền bối quá nhập diễn mà thôi!"
Ngoại trừ Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú, Chu Trạch Khải cũng cố ý hỏi thăm y một câu.
Hoàng Thiếu Thiên vốn có chút kính sợ Chu Trạch Khải, dù sao vị này địa vị hơn người, quan trọng là không thiện giao tiếp, thoạt nhìn không dễ thân thiết, nhưng sau chuyện ngày hôm qua, hảo cảm của y lại tăng lên vài phần, không ngờ người kia lại quan tâm y như vậy, "Không sao không sao, đã bớt sưng rồi, cảm ơn Chu ca!"
Chu Trạch Khải gật đầu không nói.
Dụ Văn Châu hôm qua sau khi trở về đã sớm gọi điện cho y, sau khi xác định y không bị thương nặng liền an ủi một hồi, nhắc y không cần để chuyện này trong lòng.
Ngay cả Tô Mộc Thu khi nhìn thấy y cũng hỏi mấy câu, một buổi như vậy, tâm tình Hoàng Thiếu Thiên lập tức tốt hẳn lên, tuy rằng bị đánh, nhưng không phải không có thu hoạch!
Bình thường một bộ phim sẽ quay trong khoảng ba tháng, nhưng phim của Tô đạo không giống như vậy, đôi khi sẽ kéo dài thời gian quay phim để đạt đến chất lượng tốt nhất, mọi người cũng đều hết sức phối hợp.
Hoàng Thiếu Thiên mỗi ngày đều đến trường quay thật sớm, khi diễn cảnh của mình vẫn luôn chăm chú nghiêm túc, không có cảnh diễn liền quan sát người khác tiếp thu kinh nghiệm.
Trong tổ kịch hầu như đều là người trẻ tuổi, diễn viên chính lại rất thân thiện, nên mọi người ở chung vẫn rất hài hòa.
Chỉ có lão hí cốt kia luôn tìm cơ hội để gây khó dễ cho Hoàng Thiếu Thiên, có điều đã không còn cảnh đánh nên y không gặp phải tình huống như ngày đầu tiên nữa, y cũng mặc kệ, quan hệ với những người khác ngày càng tốt hơn.
Hoàng Thiếu Thiên trước đây chưa từng nghĩ tới hai nữ diễn viên nổi tiếng như Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú khi ngồi cạnh nhau lại giống hệt nữ sinh trung học, đề tài nói chuyện không phải là người nào đẹp, bộ váy nào thời thượng thì sẽ là nên đi chơi ở đâu, cuối tuần xem phim gì.
Hoàng Thiếu Thiên xưa nay tính cách hoạt bát đáng yêu, sau khi biết nhóm Tô Mộc Tranh không giống những người nổi tiếng kiêu ngạo khác liền bắt đầu cùng bọn họ tán gẫu, đôi khi sau khi kết thúc công việc sẽ cùng hẹn đi ăn tối.
Mọi chuyện vẫn thuận lợi như vậy, có điều sau nửa năm quay phim ở Hoành Điếm, Cố Trường Phong cuối cùng cũng trở lại, bọn họ còn gặp nhau ở trước cửa tiểu khu nhà Diệp Tu, lúc ấy Cố Trường Phong đang đi cùng lão hí cốt kia.
Thời điểm chạm mặt, Hoàng Thiếu Thiên coi như không nhìn thấy, trực tiếp đi lướt qua bọn họ, hai người kia cũng không nói câu nào.
Cứ nghĩ chuyện này như vậy là kết thúc, không ngờ buổi tối hôm sau Hoàng Thiếu Thiên trở về lại gặp được Cố Trường Phong đang chờ ở trước cửa tiểu khu.
Cố Trường Phong mặc áo choàng, quấn khăn quàng cổ, còn đội mũ và đeo kính kín mít, nếu không phải do quen biết nhiều năm, Hoàng Thiếu Thiên có lẽ cũng không nhận ra hắn.
"Thiếu Thiên, em chờ anh một chút!"
Hoàng Thiếu Thiên không muốn nhìn hắn, Cố Trường Phong lại một đường đuổi theo.
Hoàng Thiếu Thiên rốt cuộc không chịu nổi, dừng chân quay đầu lại, "Anh đoán xem nếu hiện tại tôi gọi to tên của anh, sẽ xảy ra chuyện gì?"
Cố Trường Phong cũng là người trong giới giải trí, trước đây nếu không phải vì hắn, Hoàng Thiếu Thiên vốn là học sinh ưu tú dư sức đỗ top đầu của Đại học Thanh Hoa sẽ không thi vào Học viện Điện ảnh.
Cố Trường Phong lớn hơn Hoàng Thiếu Thiên hai tuổi, khi y là sinh viên năm Ba Cố Trường Phong đã tốt nghiệp, nhưng mỗi năm số người thông qua các con đường khác nhau tiến vào giới giải trí nhiều không kể hết, ban đầu hắn cũng không có ưu thế gì, giống như Hoàng Thiếu Thiên hiện tại.
Sau đó sự nghiệp cũng dần dễ chịu hơn, nửa năm trước có lẽ là nhờ vào lão hí cốt kia, hắn được ký hợp đồng với mấy bộ phim thần tượng cổ trang, coi như có danh khí.
Nếu hiện tại Hoàng Thiếu Thiên gọi to tên hắn, nhất định sẽ có không ít nữ sinh hâm mộ kéo đến xin chữ ký.
Cố Trường Phong vội nhìn quanh bốn phía, đè thấp thanh âm, "Thiếu Thiên, em nghe anh giải thích!"
"Cố Trường Phong, anh phải biết hiện tại tôi chỉ là diễn viên tuyến mười tám, căn bản không ai biết tôi là ai, anh xác định muốn tôi gọi người tới xem?"
"Thiếu Thiên..."
"Mọi người mau lại đây, Cố..."
Hai chữ Trường Phong còn chưa nói ra, Cố Trường Phong đã vội chạy mất, mấy người đi ngang qua khó hiểu nhìn Hoàng Thiếu Thiên, y chỉ là cười cười xoay người trở về.
Từ chuyện nửa năm trước, đây vẫn là lần đầu tiên y nói chuyện lại với Cố Trường Phong.
Hơn nửa năm nay, y vì tiền đồ của mình mà lo lắng, căn bản không có thời gian suy nghĩ những chuyện khác, nên cái tên Cố Trường Phong giống như đã lạc khỏi cuộc sống của y thật xa.
Tới thời điểm người kia đứng trước mặt y y mới nhận ra, quên mất một đoạn tình cảm không dễ dàng như y vẫn nghĩ, huống chi người kia còn là thanh mai trúc mã ở cạnh y từ khi y còn là hài tử.
Nhưng Hoàng Thiếu Thiên nhất định sẽ không quay lại!
Thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành!
Đối với chuyện tình cảm, xưa nay Hoàng Thiếu Thiên vẫn quyết tuyệt như vậy.
Bởi vì Cố Trường Phong trở về, mấy hôm sau những cảnh cùng diễn với lão hí cốt của y đều rất không thông thuận, bà ta tìm mọi cách để chỉnh y, không có cơ hội đánh y liền cố ý diễn hỏng, sau đó trước mặt mọi người lớn tiếng mắng mỏ diễn xuất của y không chuyên nghiệp.
Theo thông tin ngầm từ chỗ Tô Mộc Tranh, lão hí cốt đã tìm Tô Mộc Thu đề nghị đổi vai diễn của y cho Cố Trường Phong nhưng bị cự tuyệt, khiến cho bà ta cảm thấy rất mất mặt, nên đối xử với Hoàng Thiếu Thiên cũng càng lúc càng quá đáng.
Hoàng Thiếu Thiên không quan tâm lắm, muốn mắng liền mắng đi, ngay cả Tô Mộc Tranh có quang hoàn của Tô Mộc Thu, khi mới vào nghề cũng bị khi dễ, huống hồ là y?
Chỉ cần không phải bị đánh, muốn mắng bao nhiêu không quan trọng, nếu có ích y sẽ dụng tâm ghi nhớ, vô dụng thì vào tai này lại ra tai kia thôi.
Có điều phiền phức lớn nhất lại là Cố Trường Phong, khi rảnh rỗi liền gọi cho y, cho dù y thêm số điện thoại của hắn vào blacklist hắn cũng sẽ đổi số để gọi tới, Hoàng Thiếu Thiên suýt vì hắn mà đổi số điện thoại.
Chuyện này cũng bỏ đi, quan trọng là Cố Trường Phong còn bám theo y không buông!
Một hai lần y có thể làm ngơ, nhưng ngày nào cũng như vậy, Hoàng Thiếu Thiên cảm giác đầu y sắp nổ tung!
"Cố Trường Phong anh rốt cuộc muốn thế nào?"
"Thiếu Thiên em có thể nghe anh giải thích được không?"
"Nói!"
"Anh và Vương tiền bối không phải như em nghĩ."
Vương tiền bối chính là lão hí cốt kia.
"Tiếp tục!"
"Em cũng biết người không có bối cảnh như anh ở trong vòng luẩn quẩn này rất khó khăn, em lại vừa tốt nghiệp, anh không muốn em phải chịu khổ cùng anh, anh chỉ muốn cô ta giúp đỡ anh một chút! Thiếu Thiên, lẽ nào em không hiểu được nỗi khổ của anh? Anh là vì tương lai của chúng ta!"
Hoàng Thiếu Thiên nhìn hắn, "Nói xong rồi?"
"Thiếu Thiên, chẳng lẽ em không thể tha thứ cho anh sao?"
"Nếu nói xong rồi, đến lượt tôi nói! Cố Trường Phong, tôi TMD là người không thể chịu khổ hay sao? Lại nói, tôi cần anh nuôi sao? Đừng cố tìm lý do biện hộ cho hành động nhơ bẩn của anh! Còn nữa, tôi không quan tâm anh bất đắc dĩ ra